Chương 7
Anh kéo cô chạy về phía sảnh tiệc.
“Anh thả em ra Tiêu Hào cũng không buông tay, Liễu Nguyệt Hân cũng không dãy thoát được.
Hai người đi tới cửa sảnh tiệc thì thấy Liễu Kiến Phong đang tiền khách rời đi.
“Tiêu Hào, sao cậu lại quay về. Còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao?” Liễu Kiến Phong hừ một tiếng lạnh lùng rồi chặn hai người lại.
Tiêu Hào quát lên một tiếng: “Cút đi!”
Giọng nói không lớn nhưng Liễu Kiến Phong lại cảm giác như màng nhĩ của mình đã bị vỡ ra, cả người anh ta run lên! Anh ta không kìm chế được mà lùi về phía sau ba bước.
Mặt Liễu Kiến Phong trắng bệch, cả người toàn là mồ hội, đứng cũng đứng không vững.
Liễu Nguyệt Hân thấy Tiêu Hào dùng một câu quát khiến Liễu Kiến Phong lùi lại thì cũng run lên.
Chờ khi Liễu Kiến Phong tỉnh táo lại thì Tiêu Hào đã xông vào sảnh tiệc rồi.
Trong sảnh tiệc, các khách mời đang nâng ly chúc tụng, cười nói liên tục.
Tiêu Hào kéo Liễu Nguyệt Hân đi về phía bàn chủ, khiến cho ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía đó.
Tiêu Hào liếc nhìn đám người nhà họ Liễu rồi nói: “Tối nay là tiệc mừng thọ ông nội nên tôi cũng vì Nguyệt Hân mà cho mấy người mặt mũi, không so đo với mấy người “Thế nhưng các người lại làm chúng tôi khó xử, khiến cho Nguyệt Hân đau lòng, tủi thân! “Bây giờ các người hãy xin lỗi Nguyệt Hãn ngay lập tức Tất cả mọi người ở đây đều chưa kịp phản ứng, không phải Tiêu Hào bị đuổi ra rồi à? Sao anh ta lại dân theo Liễu Nguyệt Hân quay lại chứ? “Tiêu Hào, cậu còn quậy phá cái gì, có phải là say rồi không. Tranh thủ thời gian tránh sang một bên đi.” Liễu Vĩnh không kìm chế được mà lên tiếng mắng.
Vẻ mặt của Tiêu Hào lạnh lùng như băng, sự sắc bén trong ảnh mắt của anh khiến cho bầu không khí của bữa tiệc trở nên vô cùng áp lực.
Liễu Nguyệt Hân kéo tay của Tiêu Hào để cho anh đừng làm loạn, thế nhưng cô phát hiện lòng bàn tay của anh rất ấm áp, sự ấm áp này khiến cho cô có chút si mê. Người đàn ông này ra mặt cho mình, đây chẳng phải là sự dũng cảm là mình muốn sao?
Được rồi, hôm nay để anh quậy phá một lần vậy.
Liễu Nguyệt Hân cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt của những người xung quanh, cô nhìn bàn tay đang nằm chặt mình với ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Người đàn ông của cô cũng không hề nhu nhược đến thế.
Tiêu Hào cảm nhận được sự tủi nhục của vợ mình nên khí thế của anh lại càng thêm sắc bén, anh nói lại lần nữa. Tất cả mọi người phải xin lỗi Nguyệt Hãn”
“Lật trời rồi!” Ông cụ thật sự không kìm chế được nữa, bữa tiệc mừng thọ hoàn hảo biết bao lại bị thắng ngu như Tiêu Hào phá hủy, ông ta vô bàn rồi nói: “Chẳng lẽ tôi đây cũng phải nói xin lỗi ư?”
“Mọi người đều như nhau, xin lỗi đi!” Tiêu Hào nói một cách lạnh lùng.
Tất cả mọi người đều im lặng, bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Vậy mà mọi người lại bị khi thể của Tiêu Hào đè nén Nhưng Tiêu Hào cũng đúng là ngông cuồng, dám để ông cụ Liễu tự mình xin lỗi cháu gái. Nếu không phải là anh ta có lực lượng làm chuyện đó thì chính là bị điện rồi!
Mọi người ở đây suy nghĩ một chút thì thấy cái sau càng thích hợp với Tiêu Hào hơn, ngôi tù nhiều năm như thể rất dễ bị đánh tới ngu!”
“Nguyệt Hân, dẫn theo thăng ngu nhà cháu cút ra ngoài cho ông!” Ông cụ Liễu nói với vẻ giận dữ: “Chẳng có chút quy củ nào cả!”
Dù sao Liễu Nguyệt Hân cũng là cháu gái của nhà họ Liễu, cô nhìn thấy ông cụ Liễu tức giận như thế thì trong lòng run lên, có muốn kéo Tiêu Hào rời khỏi đây nhưng cho dù có dùng sức ra sao cũng không kéo được anh!
Tiêu Hào đứng đó sừng sững như ngọn núi, anh nhìn chăm chăm ông cụ Liễu rồi nói: “Nếu không ai nói xin lỗi thì mọi hậu quả đều do nhà họ Liễu tự chịu trách nhiệm!”
“Sáu năm trước nhà họ Liễu không thể gia nhập thương hội Tiêu gia, sáu năm sau nhà họ Liễu vẫn sẽ bị ngăn ở bên ngoài.”
Liễu Vĩnh không chịu nổi nữa, anh ta thật sự rất ghét bộ dạng khoác lác của tháng vô dụng Tiêu Hào này! Rõ ràng là chẳng có cái cóc khô gì nhưng lại còn ra vẻ giỏi giang. Đúng là buồn nôn.
“Chuyện thương hội không phải là thứ cậu có thể quyết định! Mau cút đi, đừng có đứng ở bữa tiệc của nhà họ Liễu khiến cho người khác buồn nôn nữa!” Liễu Vĩnh mắng nhưng chưa hết giận, thể là không kìm chế được mà cầm một chai bia lên đập về phía đầu của Tiêu Hào.
Liễu Nguyệt Hân thốt lên: “Cẩn thận!”
Tiêu Hào hừ một tiếng lạnh lùng rồi đưa tay lên vỗ, bình rượu bể tan trong nháy mắt, máu tươi nhuộm đỏ tay của Liễu Vĩnh.
Còn Liễu Vĩnh thì bị đạp ngã xuống đất Mảnh thủy tinh vỡ vụn bay thẳng về phía tường rồi đâm thẳng vào giữa chữ ‘Thọ cao bằng một người lớn.
Trên nền chữ thọ màu vàng có một dòng máu tươi chảy xuống.
Tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi.
Ông cụ đang run, hôm nay là ngày mừng thọ của ông ta, bây giờ chữ thọ lại có máu, đây là điểm hung! “Mẹ nó, mày còn dám đánh tao à?” Liễu Vĩnh bò dây, tay anh ta toàn là máu. Anh ta còn muốn ra tay nhưng lại bị Liễu Kiến Phong kéo lại.
Tiêu Hào cười một tiếng với vẻ lạnh lùng rồi nói: “Các người tự lo cho thân mình đi l Anh nói xong rồi nằm lấy tay của Liễu Nguyệt Hân mà quay người rời khỏi đây.
Từ đầu tới cuối anh chưa từng buông tay của Liễu Nguyệt Hãn ra.
“Anh cả, tại sao anh lại giữ em lại? Chúng ta nhiều người như thế chẳng lẽ còn không đánh lại thắng điện kia sao?” Liễu Vĩnh rất tức giận, anh ta hận không thể xông lên xé nát Tiêu Hào ra.
“Thằng ngu này!” Ông cụ tức tới nỗi đạp Liễu Vĩnh hai cái: “Hôm nay là ngày mừng thọ của ông, có thể đánh nhau à? Các người tạo phản hết rồi đúng không?”
“Ông nội bớt giận, cần gì phải so đo với một kẻ bị bệnh tâm thần chứ?” Liễu Kiến Phong vội vàng đỡ ông cụ ngồi xuống ghế rồi vuốt lưng cho ông ta.
Ông cụ thở mấy hơi, tâm trạng cũng dễ chịu hơn nhiều.
“Tiêu Hào ngông cuồng như thế, dám làm loạn trên tiệc mừng thọ của ông, sao ông có thể chịu đựng được chứ?”
Liễu Kiến Phong mở miệng nói: “Ông nội có thể yên tâm, cháu chắc chắn sẽ dạy dỗ Tiêu Hào cẩn thận, nhưng hôm nay không thể phá hư bữa tiệc của ông nội được!”
“Người đâu, tới quét mấy mảnh thủy tinh này xuống. Mọi người cứ tiếp tục ăn uống, không cần phải để ý thắng điện kia!” Bữa tiệc lại trở nên cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt, bọn họ cũng không bị ảnh hưởng vì sự quấy rầy của Tiêu Hào. Bữa tiệc diễn ra được phân nửa thì có một người đàn ông đi tới mời rượu Liễu Kiến Phong với vẻ mặt tươi cười.
“Thiếu vệ Bắc Cảnh, tôi đây ngưỡng mộ cậu đã lâu, hôm nay may mắn thấy được một lần đúng là hiện ngang hơn người Liễu Kiếm Phong thấy người tới là Trương Hồng Vĩ, cổ đông lớn thứ hai của nhà họ Trương thì cũng cười mà chào đón “Hóa ra là chủ Trương à, tôi đã nghe tới danh tiếng của trại nuôi heo nhà họ Trương, năm nay thịt heo tăng giả chắc chú cũng phát tài nhỉ.”
“Cậu cứ nói đùa, tôi sao có thể kiếm được nhiều như nhà họ Liễu chứ. Thương hội mới thành lập sau khi ba thành hợp một, cậu đây đề danh hội trưởng, đến lúc đó chúng tôi đều làm công cho cậu mà thôi.” Trương Hồng Vĩ cười cười rồi nói.
Trong mắt của Liễu Kiến Phong lóe lên một chút kinh ngạc.
“Chú Trương biết chuyện tôi muốn tranh cử chức hội trưởng thương hội ư?”
Thật ra Liễu Kiến Phong là Thiếu Vệ cao quý của binh đoàn Bắc Cảnh, lần này anh ta về quê là vì tranh cử chức hội trưởng thương hội. Dựa vào quân hàm Thiếu Vệ của anh ta, nếu như có thể lấy được chức hội trưởng thì có thể mang tới một lợi ích vô cùng to lớn cho nhà họ Liễu. Chính anh ta cũng được cả danh và lợi, nhà họ Liễu cũng vì thế mà một bước lên mây.
Nếu như nhà họ Liễu đủ mạnh thì Liễu Kiến Phong cần gì phải làm lính nữa chứ? Anh ta đã trở về hưởng phúc từ lâu rồi. Anh ta cũng không có cảm giác vinh dự quốc gia cao như thế, mọi thứ cũng chỉ vì tiền mà thôi.
Trương Hồng Vĩ vội vàng mở miệng giải thích: “Đó là vì tôi nhờ quan hệ mà thấy được danh sách đề danh hội trưởng thương hội. Trong đó có tên của cậu.”
“Danh sách đề danh hội trưởng thương hội ư?”
Trương Hồng Vĩ chỉ cười mà không nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!