Chương 6
Tiêu Hào để đũa xuống, anh lau miệng rồi quay đầu hỏi lại: “Vì sao tôi lại phải đi chào đón anh ta? Đây là quy tắc gì chứ?”
“Chỉ dựa vào anh cả là chiến sĩ, là Thiếu Vệ của biên giới phía bắc! Anh ấy đã tham gia trận chiến bảo vệ biên giới phía bac!”
“Nếu như thế thì tôi càng không đi đón anh ta!”
“Cậu nói cái gì?”
“Làm một chiến sĩ, chức trách là vì nước dân, bảo vệ nước nhà chứ không phải đứng đây khoe khoang”
“Một Thiếu Vệ nho nhỏ mà có mấy chiếc xe sang, quà chúc thọ trị giá mấy chục tỷ, phô trương lãng phí. Nếu chức vị cao hơn nữa thì còn đến đầu nữa chứ?”
“Tại sao tôi lại phải ra nghênh đón loại người này?”
Tiêu Hào hiểu quân pháp quân kỷ hơn ai hết, hành vi phố trương này chính là điều đáng kiêng kị nhất trong quân đội.
Đám người nghe vậy thì sắc mặt lại thay đổi.
Liễu Vĩnh vô cùng giận dữ.
“Một kẻ vô dụng như cậu mà cũng dám khoa tay múa chân với anh cả, loại người như cậu có tư cách để chỉ trích Thiếu Vệ biên giới phía bắc chắc?”
Tiêu Hào nói một cách bình tĩnh: “Chỉ là lời khuyên mà thôi.”
Ông cụ đã không chịu được nữa rồi, người có mặt mũi nhất nhà họ Liễu lại bị Tiêu Hào nói thành như thế, ông ta tức tới nỗi râu sắp dựng ngược cả lên! “Đồ hỗn hào, để cậu ngồi bàn chủ là nề mặt Liễu Nguyệt Hãn, vậy mà dám nói năng hồ đồ, mau cút ra ngoài cho tôi!” Liễu Nguyệt Hân đã không nhịn được từ lâu rồi, cô không ngờ rằng Tiêu Hào lại không biết tốt xấu như thế này. Cô vội vàng kéo lấy cánh tay của ông cụ rồi cười làm lành: “Ông nội ngôi xuống đi, đừng tức giận mà, không nên chấp nhặt với Tiêu Hào!”
“Ông nội, hôm nay là tiệc mừng họ của ông, không nên vì chuyện của châu mà tức giận. Tất cả là người nhà cả, mau ngôi vào bàn đi.” Liễu Kiến Phong tức tới sắp nổ tung nhưng anh ta không nói.
Dam ngông cuồng trước mặt tôi như thế, tôi sẽ từ từ tính sổ với cậu.
“Anh cả đúng là rộng lượng thật đấy.
“Đây mới là phong độ người lính chứ.”
Đám người ngồi vào bàn rồi Liễu Kiến Phong nói: “Cậu chính là Tiêu Hào à? Tiêu Hào của thương hội Tiêu gia sáu năm trước?”
Liễu Vĩnh nói: “Đúng, không chỉ là trẻ mồ côi của thương hội mà còn là tội phạm, mất hết cả mặt mũi. Cũng chẳng biết Nguyệt Hân thích cậu ta ở điểm gì nữa, tiền không tiền, tài không tài, chẳng có gì cả.
“Cái này thật là trùng hợp, thương hội Tiêu gia sắp xây lại rồi. Trẻ mồ côi của nhà họ Tiêu mà còn có tâm trạng ngồi đây khoác lác à?” Mọi người cười vang.
Ông cụ mở miệng hỏi: “Kiến Phong, cháu có ý kiến gì về việc thương hội Tiêu gia xây lại không?”
Liễu Kiến Phong nói: “Ông nội chuyện là như thế này, lần này phía trên thay đổi lớn, chuẩn bị hợp ba thành thành một khu, đồng thời điều một người được xưng là đứng đầu biên giới phía bắc tới quản lý”
“Người đứng đầu ư? Là ai?”
“Cháu cũng không rõ lắm, đó là người mà cháu cũng không thể tiếp xúc được.”
“Đến cháu cũng không biết ư?”
“Thủ đoạn của người đó cũng không tầm thường nhìn thấy thị trường hỗn loạn nên chuẩn bị đưa một bộ phận công ty gia tộc và tài nguyên chính phủ kết nối với nhau, thành lập thương hội mới.”
Sáu năm trước, sau khi thương hội Tiêu gia đóng cửa thì đúng là hạng mục kiến trúc rất hỗn loạn. Hạng mục chính phủ tự mình đưa cho xí nghiệp nhỏ kiếm tiền chênh lệch, công ty có chất lượng lại không giành được hạng mục, ngành nghề biển dạng nghiêm trọng.
Ông cụ nghe thể thì sáng rực mắt lên: “Chuyện xây dựng lại thương hội lần này là một cơ hội đối với nhà họ Liễu chúng ta, nếu có thể gia nhập thương hội thì sẽ có vô số hạng mục!”
Liễu Kiến Phong cũng gật đầu: “Lần này con về cũng là vì chuyện này, đồng thời cũng đã thay nhà họ Liễu dành được một tư cách.”
Liễu Vĩnh cười một cách quái gở rồi nói: “Xem ra lần này thương hội được lập lại sẽ không mang họ Tiêu nữa rồi, một ít đất tổ bị người khác xâm chiếm, bây giờ đến cả thương hội của gia tộc cũng bị đổi tên, cậu còn giữ được cái gì chứ?”
Mọi người nhìn Tiêu Hào với ánh mắt tràn đầy thương hại. Tiêu Hào ngẩng đầu rồi nói với vẻ lạnh lùng: “Chuyện của nhà họ Tiêu không cần các người phải quan tâm”
“Các người nên lo lắng mình có thể được chọn vào danh sách hợp tác thương hội không thì hơn.
Liễu Vĩnh hừ một tiếng rồi nói: “Có ý gì đây?”
Tiêu Hào trả lời: “Trước kia, thương hội Tiêu gia đứng sừng sững nhiều năm trời nhưng vì sao không có mặt nhà họ Liễu trong đó chứ? Không phải là do công trình của nhà họ Liễu hay cắt giảm nguyên vật liệu, thiếu này thiếu kia, chất lượng kém cỏi chắc. Nếu như không thay đổi thì tôi chắc chắn các người sẽ không vào được danh sách “
“Làm càn, từ trước tới giờ hạng mục của nhà họ Liễu đều vô cùng bên chắc, khi xưa không gia nhập vào thương hội Tiêu gia là vì biết rõ trong đó có điều gian dối, không muốn tới làm bạn.” Thật ra lúc ông cụ nói lời này thì trên mặt ông ta cũng có chút xấu hổ, ai cũng biết đây là nói xăng nói bậy.
Không nói thương hội Tiêu gia chính trực tới cỡ nào, nhưng bọn họ làm hạng mục vô cùng chân thành và chắc chắn. Đây cũng là lý do tại sao thương hội Tiêu gia lại được chính phủ tin tưởng.
Năm xưa nhà họ Liễu vì muốn gia nhập thương hội Tiêu gia, muốn lợi dụng hôn nhân của Liễu Nguyệt Hân và Tiêu Hào nhưng đáng tiếc nhà họ Tiêu lại xảy ra chuyện.
“Nói bậy nói bạ!”
Bởi vì Tiêu Hào dám cãi lời ông cụ nên vẻ mặt của mọi người có chút thay đổi. Dù sao ông cụ cũng là nhân vật chính của bữa tối hôm nay, hơn nữa lại còn là gia chủ nhà họ Liễu, sao có thể bị một thằng nhóc hàng cháu quát như thế chứ.
Liễu Nguyệt Hân vô cùng ngại ngùng: “Tiêu Hào, anh nhanh xin lỗi ông nội đi.”
“Anh chỉ nói sự thật mà thôi!” Tiêu Hào không kiêu ngạo không tự ti, đã sỉ nhục thương hội Tiêu gia của tôi thì vì sao tôi lại phải xin lỗi chứ?
Ông cụ cả giận mà quát lên: “Không xin lỗi thì cút ra ngoài ngay cho tôi!”
Tiêu Hào nghe vậy thì đứng dậy rồi quay người rời đi.
Anh đốt một điếu thuốc rồi ngẩng đầu nhìn tới với tâm trạng phức tạp.
Không bao lâu sau, Liễu Nguyệt Hân cũng đi theo tới, vành mắt cô đã phiếm hồng, nước mắt cũng đang chực chờ rơi xuống.
Vừa rồi cô chiêu đãi khách khứa nghe thấy rất nhiều người chế giễu Tiêu Hào, thậm chí còn có người muốn gả cô cho cậu chủ nhà họ Lương!
Liễu Nguyệt Hân cảm thấy rất tủi thân.
“Tiêu Hào, anh khiến em thất vọng quá.” Liễu Nguyệt Hãn nghĩ tới mọi chuyện vừa xảy ra thì giận mà không có chỗ xả.
“Anh làm gì sai sao?” Tiêu Hào nói.
Liễu Nguyệt Hân nghe thấy anh trả lời như thế, lại nhìn thấy bộ dạng thản nhiên như không có việc gì của anh thì vô cùng tức giận: “Chẳng lẽ anh không thấy được tình hình lúc đó ư?”
“Hôm nay là ngày mừng thọ ông nội, anh cả trở về, tại sao anh lại phải nói những câu không nên nói kia mà chọc giận bọn ho?”
Tiêu Hào trả lời: “Những gì anh nói đều là sự thật”
“Anh!” Liễu Nguyệt Hân cũng không khống chế được tâm trạng của mình nữa, cô bắt đầu khóc lên.
“Anh biết không, ông nội nói chuyện với người nhà họ Lương, muốn gả em cho nhà họ Lương!”
“Bác cả và những người khác đều đồng ý “Anh muốn em làm gì bây giờ? Hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!