Chương 12
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, khi Liễu Nguyệt Hân còn đang say giấc nồng thì Tiêu Hào đã rời giường, hôm nay anh phải làm chuyện lớn.
Anh muốn đi lấy lại đất tổ của nhà họ Tiêu, đất của nhà mình tuyệt đối không thể để cho người khác chiếm dụng được.
Tiêu Hào đến nhà tổ từ rất sớm, nơi này đã đổi tên là trại nuôi heo Trương gia rồi, nuôi hơn một trăm con heo, giá trị lên tới ba tỷ Anh đã cảnh cáo nhưng nhà họ Trương vẫn làm theo ý mình như cũ, không hề chuyển chỗ, cũng chẳng có ý trả đất tổ lai.
Tiêu Hào đã lường trước được chuyện này, chắc chắn nhà họ Trương sẽ không xem lời của anh ra gì.
Đã như thế…
Tiêu Hào nghĩ tới đây thì trong ánh mắt anh lóe lên một sự lạnh lùng.
Không biết từ khi nào mà Băng Sương đã xuất hiện sau lưng Tiêu Hào, cô ta mở miệng nói: “Nam Đế, những gì ngài sai bảo đã được chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.”
“Bắt đầu hành động đi.”
Băng Sương lại mở miệng hỏi: “Có cần thông báo cho người nhà họ Trương trước không?”
“Tôi thu hồi lại đất tổ của nhà họ Tiêu thì tại sao phải thông báo cho họ Trương chứ?”
Băng Sương lập tức lấy điện thoại ra gọi điện, không lâu sau có mười mấy chiếc máy xúc đi tới, tiếng ồn rất to.
Bảo vệ ở cổng còn đang ngủ gật thì bị tiếng động này đánh thức.
Anh ta vội vàng vọt ra thì phát hiện Tiêu Hào đứng cách đó không xa, bên cạnh anh là mười mấy chiếc máy xúc.
“Tiêu Hào, anh tới đây làm gì?”
“Thu hoi dat to.”
“Đất tổ ư? Ha ha nơi này đã không phải là của nhà họ Tiêu từ lâu rồi, anh không nhìn thấy chữ trên cổng à? Bây giờ đây là trại heo của nhà họ Trương, biết điều thì mau cút đi, không thì đừng trách tôi không khách sáo Người bảo vệ này cũng khoảng chức đội trưởng, cũng xem như cấp dưới quen thuộc của người nhà họ Trương, biết rất nhiều chuyện của họ Trương. Cũng chính vì họ Trương lo lắng Tiêu Hào sẽ tới trại nuôi heo làm loạn nên mới sắp xếp anh ta trực ban ở chỗ này.
Tiêu Hào mở miệng nói: “Tôi đã cho nhà họ Trương ba ngày, bây giờ đã tới hạn mà các người không chịu dời đi thì phải tự gánh chịu hậu quả thôi.”
“Anh muốn làm gì?”
Bảo vệ có chút căng thẳng, bởi vì anh ta nhìn thấy Tiêu Hào vung tay lên, trục của mấy chiếc máy xúc cũng giơ lên, sắp nên xuống dưới.
“Mọi người mau tới đây, có người tới cửa quậy phá rồi!”
Dưới sự kêu gọi của bảo vệ thì có hai mươi ba mươi tên bảo vệ khác đi ra. Thế nhưng bọn họ vừa nhìn thấy mười mấy chiếc máy xúc thì đều trợn tròn cả mắt, nhiều máy xúc như thế thì làm sao bọn họ chống lại được chứ?
Đột nhiên cần của chiếc máy xúc đập xuống dưới, cái tường bao bên ngoài của trại nuôi heo trực tiếp bị đẩy ngã.
“Tiêu Hào máu dừng tay lại, anh làm thế là đang phá hoại tài sản riêng, dựa theo pháp luật là anh phải ngồi tù!”
“Trước kia ngôi tù chưa đủ đúng không, muốn ăn cơm tù thêm mấy năm nữa chứ gì?”
“Nhanh dừng tay lại “
Các bảo vệ còn chưa nói xong thì máy xúc đã đồng loạt tiến về phía trước, một cái trạm trực bị đè bẹp như đống sắt vụn, mười mấy bảo vệ giải tán ngay lập tức.
“Đội trưởng, nên xử lý chuyện này như thế nào bây giờ? Tiêu Hào này cũng không có nghe lời chúng ta!”
“Còn xử lý như thế nào được nữa? Ở đây có mười mấy chiếc máy xúc, anh có thể khiến bọn họ dừng tay lại không?”
“Thế nhưng nếu như để bọn họ tiếp tục đi vào thì trại nuôi heo này sẽ bị phá hủy mấy, chúng ta cũng sẽ mất việc”
Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy thế thì tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh ta không còn cách nào khác. Chỉ có thể lấy điện thoại di động ra rồi quay video gửi cho nhà họ Trương.
“Tiêu Hào chết chắc rồi, tôi sẽ báo với nhà họ Trương, sẽ có người đến xử lý ngay thôi.
Nói thì nói vậy nhưng nước xa không cứu được lửa gần, dưới hoạt động vô cùng nhanh nhẹn của mười mấy chiếc máy xúc, rất nhanh trại nuôi heo đã trở thành một mảnh hỗn độn. Tường vây bị đổ nên đảm heo con sợ hãi mà chạy toán loạn.
“Điền rồi điên rồi, Tiêu Hào điền mất rồi. Anh ta thật sự phá hủy trại nuôi heo này, trong đó có mấy nghìn con heo đó!”
“Vậy mà anh ta lại làm thật. Anh ta cũng to gan thật đấy, ý vào từng ngôi tù nên chẳng thèm e dè gì hết đúng không?”
“Người nhà họ Trương khi nào mới tới? Mau giục bọn họ đi.” Một đảm bảo vệ và nhân viên quản lý trại nuôi heo đều đứng nhìn trại nuôi đã trở thành đống gạch vụn với đôi mắt đỏ ngầu. Điều đáng giận là chẳng có cách nào cả.
Công cuộc phá dỡ vẫn còn tiếp tục, mười mấy chiếc máy xúc như mười mấy con khỉ đột khổng lồ tức giận điên cuồng phá hủy mảnh đất này. Dường như nếu không san bằng nơi đây thì sẽ không bỏ qua.
Lúc này trong nhà họ Trương vẫn còn rất yên bình. Trương Hồng Vĩ vừa tỉnh ngủ, tối qua ông ta mơ thấy cảnh một nhà họ Tiêu bị đào lên. Đang đặc ý trong lòng thì đột nhiên nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, ông ta khẽ run lên.
Trương Hồng Dương đang đứng gõ cửa ở ngoài, trong lòng anh ta tràn đầy lo lắng. Cửa được mở ra, Trương Hồng Dương quát ầm lên: “Bố, cải thăng điện Tiêu Hào kia phá dỡ trại nuôi heo của nhà chúng ta roi!”
“Cái gì? Không phải chúng ta đã phải người qua đó trông coi rồi sao? Mười tên bảo vệ đâu?”
Trương Hồng Dương khóc không thành tiếng, trại nuôi heo kia là tâm huyết nhiều năm trời của anh ta, bây giờ lại bị phá hủy như thế thì khác gì công sức mấy năm qua đều đổ sông đổ biển đâu chứ.
“Mau đi qua đó xem một chút!”
Trương Hồng Vĩ lái xe đưa Trương Hồng Dương đi tới trại nuôi heo.
Lúc bọn họ tới thì ở đó chẳng còn con heo nào nữa rồi, đã trở thành một mảnh đất đá còn đang bốc tro bụi.
“Ông chủ Trương, cuối cùng các người cũng đến rồi, Tiêu Hào dẫn theo mười mấy chiếc máy xúc tới phá dỡ nơi này. Chúng tôi cũng không ngăn cản được.” Bảo vệ và nhân viên quản lý xông tới rồi nói với vẻ mặt đau buồn.