Chương 9
Liễu Kiến Quốc thở dài một hơi rồi nói: “Sáu năm trước, Tiêu Hào và Nguyệt Hân cưới nhau mang tới cho nhà họ Liễu một lợi ích rất lớn. Khi đó nhà chúng ta nở mày nở mặt tới cỡ nào cơ chứ.”
“Từ khi nhà họ Tiêu xảy ra chuyện thì nhà họ Liễu mất mặt, tổn thất nặng nề, rất nhiều họ hàng ném trách nhiệm này lên đầu bố”
“Quan hệ giữa bố và bác cả, ông nội con cũng dần xấu đi, ba người nhà chúng ta càng ngày càng không có địa vị trong nhà họ Liễu.”
“Nhưng mọi người cũng là người một nhà, có một số việc ông cụ vẫn biết kế”
“Nhưng tối nay, Tiêu Hào đã làm ông ấy không vui, làm mích lòng ông ấy.
Lưu Ngọc Lan rất buồn bã: “Lần này ba thành hợp một, lãnh đạo rất xem trọng những công lao mà bố con làm được mấy năm gần đây, chờ sau khi lãnh đạo mới nhậm chức thì sẽ thăng chức cho bố con.”
“Lúc đầu nếu như bố con thăng chức thì nhà chúng ta sẽ lên như diều gặp gió. Bây giờ xảy ra chuyện này, nếu ông cụ không đưa tiền thì bố con sẽ phải ngồi tù.
Trong lòng Liễu Nguyệt Hân cũng rất khó chịu, tối nay quậy phá như thế thì có rất thoải mái nhưng lại làm liên lụy tới người nhà.
Tiêu Hào không hiểu nên hỏi: “Bố, công ty nhà họ Liễu nợ tiên thì tại sao không bắt bọn họ? Vì sao người chịu trách nhiệm cuối cùng lại là bổ chứ?”
Liễu Kiến Quốc thở dài một hơi, trên mặt ông ta xuất hiện sự hối hận: “Tôi không chỉ là người cho vay mà còn là người đảm bảo của khoản vay này. Nếu chuyện này bị truy cứu thì chắc chắn tôi phải chịu trách nhiệm”
Năm đó, số tiền kia cứu được nhà họ Liễu trong lúc nguy hiểm nhưng nhà họ Liễu qua sông đoạn cầu, sau khi thoát khỏi nguy cơ cũng không trả tiền. Số tiền kia cứ thế mà để tới bây giờ, đã tám năm trời.
Bây giờ ba thành hợp một nên rất nhiều chuyện đều bị đào ra, số tiền kia cũng là giấy không giấu được lửa. Lúc này Liễu Nguyệt Hàn mới nói: “Bố mẹ đừng sốt ruột, con gọi điện thoại cho ông nội xin lỗi, con tin rằng ông nội sẽ trả mà.”
Liễu Nguyệt Hân xin lỗi một cách rất chân thành, nhưng ông cụ không nhận lời xin lỗi ấy còn mằng to lên.
“Bây giờ mới biết câu xin tôi à? Vừa rồi không phải còn bắt tôi nói xin lỗi ư?”
“Muốn tôi trả số tiền này cũng được thôi, bảo Tiêu Hào ngày mai tới quỳ trước cổng nhà họ Liễu. Sau đó cháu ly hôn với cậu ta, để anh ta cút khỏi Danh Nam!”
Tút tút tút, ông cụ cúp điện thoại rồi.
Thái độ của ông cụ rất cứng rắn, không có bất cứ chỗ trống để bàn bạc thêm.
Bầu không khí vô cùng áp lực, ánh mắt của hai bố mẹ đều nhìn về phía Tiêu Hào. Liễu Kiến Quốc hít một hơi thuốc rồi nói: “Tiêu Hào, chuyện lần này là cậu tự làm tự chịu, không thể trách người khác được.
Nếu như ông cụ đã quyết định như thế rồi thì ngày mai cậu và Nguyệt Hân đi ly hôn đi.” điểm Ấn tượng của hai vợ chồng đối với Tiêu Hào đã kém tới cực “Nguyệt Hân nghe thấy chứ? Ngày mai con và Tiêu Hào đi ly hôn đi.” Lưu Ngọc Lan nói với vẻ ra lệnh. Tâm trạng của Liễu Nguyệt Hân vô cùng phức tạp, cô không ngờ rằng cú điện thoại này không những chẳng những không giải quyết được vấn đề mà còn khiến cho vấn đề càng thêm nghiêm trọng.
“Bố mẹ đừng nói nữa.”
Liễu Nguyệt Hân nhìn về phía Tiêu Hào, người đàn ông mà cô đợi nhiều năm này vừa về đã chọc phải chuyện lớn như thế. Mình có nên kiên trì ở bên anh không?
Tối đó, bố mẹ Liễu thiếp đi trong tiếng phàn nàn, Liễu Nguyệt Hân và Tiêu Hào lại không ngủ được.
Trong phòng, Tiêu Hào trải chăn mền nằm trên đất, còn Liễu Nguyệt Hân nằm giường, hai người cách nhau chưa tới một mét.
Cả hai đã là vợ chồng nhưng chưa từng phát sinh quan hệ, lúc kết hôn Liễu Nguyệt Hân hơi khó chịu, cô chưa kịp khỏi hẳn thì nhà họ Tiêu đã gặp nạn, Tiêu Hào bị bắt.
Những năm qua cô vẫn luôn giữ mình chờ anh.
“Tiêu Hào, anh lên đây ngủ với em đi.” Tiêu Hào mở mắt rồi có chút do dự mà ôm chăn lên giường, anh nằm xuống bên cạnh Liễu Nguyệt Hân.
“Xin lỗi Nguyệt Hân”
“Nếu như anh có thể về sớm một chút thì em cũng không phải bị tủi thân nhiều đến thế”
Những năm qua Liễu Nguyệt Hân đã phải chịu quá nhiều uất ức.
Có một người chồng phạm tội, tất cả mọi người nhà họ Tiêu đều chết trong biển lửa.
Cho dù đi tới đâu thì cô luôn bị một số người chỉ trỏ.
Sáu năm chờ đợi, phải chịu áp lực từ gia tộc và trong nhà, tất cả mọi người đều khuyên Liễu Nguyệt Hân rời bỏ Tiêu Hào.
Nhưng cô không làm thế, cô vẫn luôn chờ đợi Cô đang chống đỡ một cách rất mệt mỏi. Cho dù cả người đều là vết thương cũng muốn chờ Tiêu Hào quay về. Trong bóng tối, Liễu Nguyệt Hân không khống chế được tâm trạng của mình mà nước mắt tràn mi.
Những năm qua, những uất ức tủi nhục mà cô phải nhận đều phát ra ngoài theo dòng nước mắt.
Tiêu Hào hứa hẹn: “Anh về rồi, anh sẽ khiến cho em hạnh phúc, anh sẽ không để em phải chịu uất ức nữa đâu.” Trong lòng Liễu Nguyệt Hân rất đau.
Tiêu Hào nói những câu này thì có ích gì đầu cơ chứ?
Ông nội, bố mẹ đều bảo chúng ta ly hôn. Anh muốn em quyết định như thế nào đây?
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bốn người ngồi trên ghế số pha.
Vẻ mặt của hai ông bà ngày càng tiều tụy, Liễu Nguyệt Hân ngủ không ngon nên trong mắt cũng toàn là tơ máu.
Tối qua Tiêu Hào cũng không được ngủ ngon, anh vẫn luôn đoán Liễu Nguyệt Hãn sẽ quyết định như thế nào.
“Con quyết định rồi. Liễu Nguyệt Hân cắn mồi rồi nói: “Con sẽ không ly hôn với Tiêu Hào đâu. Con chờ anh ấy sáu năm, cho dù anh ấy thế nào đều là người con đợi.”
“Bố mẹ, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết chuyện này.”
“Ông nội không trả tiền thì con sẽ tìm cách kiếm tiền. Tiêu Hào nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng anh cảm thấy rất ấm áp.
Liễu Nguyệt Hân, em vẫn là em của sáu năm trước, cho dù có khó khăn gì em cũng không bỏ rơi anh.
Hai ông bà nghe thể thì vẻ mặt trở nên rất khó coi.
Lưu Ngọc Lan tức không thở nổi: “Con bé này, có phải là đầu có của con bị nước vào nên ủng rồi đúng không?”
“Chúng ta lấy đâu ra ba mươi tỷ chứ?”
“Đến cùng là Tiêu Hào cho con uống thuốc gì? Lửa cháy tới mồng rồi mà con còn ở bên cạnh nó hả?”
Liễu Kiến Quốc cũng nói: “Nguyệt Hân, những năm qua bố mẹ cũng chiều con, cái gì cũng nghe con “Nhưng tình hình bây giờ liên quan tới vận mệnh của cả nhà chúng ta, chúng ta không còn cách nào khác.
Liễu Nguyệt Hân lấy một hộp nhẫn ra, bên trong đó là một chiếc nhẫn đá quý rất đẹp.