"Thưa ngài, vẫn là câu nói đó, chúng tôi không thể cho cho ngài đi vào." "Nhà họ Thường chúng tôi có quy tắc của nhà họ Thường, dù sao ngài cũng là người của hoàng thất, chắc hẳn cũng biết điều này." "Các vị lãnh đạo cấp cao của triều đình cũng không phải ai muốn gặp cũng đều gặp được, vì vậy mong ngài quay về đi ạ." "Chúng tôi cũng không cần lời xin lỗi của ngài nữa, những lời nói đầy kiêu ngạo lúc nãy của ngài, tôi đều đã nghe thấy hết rồi."
Tên thủ lĩnh rất hiểu chuyện, anh ta không hề tỏ ra công kích đối phương, từ đầu đến cuối chỉ mang thái độ lạnh nhạt, chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ.
Nhưng kỳ thật trong lòng anh ta đã có dự định khác, trước tiên anh ta sẽ tha cho Tiêu Hào, sau đó sẽ cho người đi điều tra cẩn thận, nếu như đằng sau Tiêu Hào không có bất cứ thế lực nào chống lưng, vậy thì mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu.
Sự sỉ nhục mà ngày hôm nay anh ta nhận, chắc chắn sẽ trả lại trong tương lai.
Tuy nhiên, Tiêu Hào không chịu nể mặt lên tiếng đáp: "Có phải người nhà họ Thường các anh đều bị điên rồi à? Tôi chỉ nhờ các anh chuyển lời của tôi đến Ngũ trưởng lão thôi, vậy thì các anh chỉ cần phải người đi tìm Ngũ trưởng lão, nói với ông ấy rằng Tiêu Hào tôi đến tìm ông ấy." "Các anh chỉ cần chuyển lời đến ông ấy là được, còn những chuyện sau đó các anh không cần quan tâm, chẳng lẽ nhờ các anh mỗi một chuyện con còn như vậy mà khó đến thế sao?"
Không có ai chịu gửi lời của Tiêu Hào, không thể nào có chuyện có người đến nhà họ Thường nói rằng tìm trưởng lão của bọn họ, là bọn họ lập tức đến báo với trưởng lão.
Trưởng lão nhất định sẽ nổi giận, nói rằng đám người bọn họ không biết làm việc.
Tên thủ lĩnh thấy Tiêu Hào vẫn khăng khăng muốn làm theo ý mình, liền không nể mặt anh nữa, lên tiếng đáp trả: “Tôi đã nhân nhượng ngài, nể mặt ngài, đề nghị ngài lập tức rời khỏi đây, nhưng ngài đây lại được đẳng chân lân đằng đầu. "Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không nhân nhượng nữa." "Người đâu! Mau bắt kẻ này lại cho tôi, rồi đưa anh ta đến triều đình tra hỏi xem anh ta là ai, giao anh ta cho triều đình xử lý, để triều đình cho chúng ta một câu trả lời."
Những người xung quanh lần lượt vây quanh Tiêu Hào, ánh mắt của Tiêu Hào liếc nhìn qua họ, tất cả bọn họ đều mang cảnh giới lĩnh vực.
Cảnh giới lĩnh vực rất khó tu luyện, được chia thành năm cấp, giữa các cấp độ đều có sự phân hóa rất cao.
Tên thủ lĩnh mang lĩnh vực cấp ba, thuộc hạ của anh ta mang lĩnh vực cấp hai và cường giả cấp một.
Đây là một trong bốn gia tộc lớn của hoàng thất.
Ở đây không nhìn thấy cường giả nào có cảnh giới ngưng nguyên, tên đệ tử thấp nhất cũng mang lĩnh vực cấp một.
Hơn hai mươi người nhất tề xông tới, người nào người nấy đều hừng hực khí thế, hơn hai mười người mang lĩnh vực đều ra tay tấn công, trông vô cùng đáng sợ, tất cả sức mạnh của lĩnh vực liên thủ lại với nhau, hướng về phias Tiêu Hào, một sức mạnh khủng khiếp liền bao phủ lấy Tiêu Hào đang đứng ở giữa.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hai tay của Tiêu Hào liền vung ra, một luồng năng lượng vô tận đập tan sự liên kết mạnh mẽ của đám người lĩnh vực. "ầm ầm ầm...
Một tiếng nổ lớn vang lên, từng tên lĩnh vực đều bị đánh ngã.
Sau khi bị đánh ngã, tất cả bọn họ đều nằm sõng soài trên mặt đất, ai ai cũng bị thương nặng. Chỉ trong khoảng thời gian mười giây ngắn ngủi, ngoại trừ tên thủ lĩnh, tất cả những người khác đều ngã xuống đất.
Tên thủ lĩnh lập tức biến sắc, anh ta không ngờ rằng đối phương lại lợi hại như vậy, có thể đánh ngã tận hai mươi người, hơn nữa phương thức tấn công tuy rằng đơn giản nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, dường như chỉ cần xuất vài ba chiêu là có thể hạ gục hai mươi mấy người.
Có thực lực cường đại như vậy, tên thủ lĩnh đoán kẻ đang đứng ở trước mắt anh ta đây ít nhất phải mang lĩnh vực cấp bốn.
Nhìn thấy người của mình bị thương nhiều như vậy, trong lòng tên thủ lĩnh vô cùng căm phẫn, nhưng thực lực của đối phương quá mạnh, cho dù anh ta có ra tay thì e rằng cũng không đấu lại được một chiêu của đối phương.