Chương 15
Ngay sau đó, từng chiếc xe được mở cửa ra, sau đó có một đảm người cao ráo mặc đồ tây đen bước xuống.
Mỗi người đều cầm hoa tươi trong tay, lần lượt đặt trước bia mộ.
“Cúi chào!”
Ba mươi mấy người làm một động tác cúi chào cùng lúc vô cùng tiêu chuẩn, Bây giờ thì mọi người mới biết những người này là chiến sĩ của biên giới phía Bắc.
Tiêu Hào có tài đức gì mà có thể mời nhiều chiến sĩ tới như thể, lại còn có nhiều xe sang trọng như vậy chứ?
Tiêu Hào là Nam Đế, người nhà của anh là người nhà chiến sĩ, đây là sự tôn trọng nên có dành cho người nhà của anh.
Tiêu Hào nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Trương Hồng Vĩ, ba ngày trước tôi đã cho ông một cơ hội, đáng tiếc ông không biết quý trọng.”
“Ông còn tìm người muốn đào mộ tổ nhà tôi ư?”
“Còn không mau quỳ xuống sám hối?”
Đúng là cảnh tượng này rất làm cho người khác sợ hãi, nhưng Trương Hồng Vĩ là người đã từng nhìn thấy nhiều cảnh tượng còn hoành tráng hơn nên ông ta không hề sợ hãi.
Có Liễu Kiến Phong làm chỗ dựa thì Trương Hồng Vĩ còn sợ gì nữa chứ.
Hơn nữa có khi mấy chiếc xe này chỉ là thuê mà thôi, phùng má giả làm người mập “Tiêu Hào à, cậu dẫn theo mấy chục người thì thế nào chứ? Hôm nay việc tôi đào mộ nhà họ Tiêu là hợp pháp, cấp trên đã phê chuẩn “
“Mở mặt chó mà nhìn cho rõ!”
Trương Hồng Vĩ lấy công văn ra rồi ném về phía Tiêu Hào. Tiêu Hào nhận lấy, anh chẳng thèm nhìn mà đưa tay xé thành từng mảnh nhỏ.
“Mày làm gì thế hả?” Trương Hồng Vĩ rất tức giận: “Tiêu Hào, mày xẻ công văn thì có tác dụng gì? Công văn đã được phê, tôi muốn đào lúc nào cũng được!”
“Vậy ông đào một cái cho tôi xem thử nào?”
Ba mươi mấy người đứng bên cạnh Tiêu Hào tạo nên một vô cùng đáng Trương Hồng Vĩ không chịu được sự khiêu khích của Tiêu Hào nên gào lên với máy xúc: “Đào cho Ông ta vừa nói xong thì từng người đứng bên cạnh Tiêu Hào đều lao tới, bọn họ bao quanh máy xúc rồi kéo người đang trong buồng điều khiển ra mà khống chế lại.
Ngay sau đó mười mấy người vây quanh Trương Hồng Vĩ, ai ai cũng hùng hùng hổ hổ!
Trương Hồng Vĩ liên tục lùi về phía sau cho tới khi tới bên cạnh Liễu Kiến Phong nhưng trên mặt ông ta chẳng hề có chút sợ hãi, thậm còn nở một nụ cười lạnh lùng. Tiêu Hào ra lệnh: “Bắt Trương Hồng Vĩ lại, đè ông ta xuống đất mà sám “Dừng tay!” Đúng lúc này, có một tiếng hét vang lên.
Một chiếc xe màu đen chạy tới, xe này là xe Chấp Pháp! Có ba người bước từ trong xe ra ngoài, ai ai cũng mặc đồ Chấp Quản, người cầm đầu là đội trưởng của đội Chấp Quản, Lý “Ngài tới rồi đội trưởng Lý!” Trương Hồng Vĩ cười tươi rói rồi vội vàng đi tới chào đón.
Tiêu Hào khinh bỉ trong lòng, những người này rõ ràng là đã được sắp xếp từ trước.
Nhưng cho dù hôm nay bọn họ có gọi ai tới thì Tiêu Hảo đây cũng sẽ chơi tới cùng Liễu Nguyệt Hân thấy người của đội Chấp Quản tới thì càng thêm lo lắng, chỉ cần không ngốc đều có thể nhìn ra được người trong đội Chấp Quản đứng về phía Trương Hồng V “Tiêu Hào!” Trương Hồng Vĩ nhìn về phía Tiêu Hào với vẻ mặt khiêu khích: “Cậu cho rằng nhiều người là tôi sẽ sợ à? Tôi biết cậu đánh được, nhưng cậu cho rằng tôi không có chuẩn bị U?”
“Đội trưởng Lý, trước đó Tiêu Hào dẫn mười mấy chiếc máy xúc tới hủy hoại trại nuôi heo của nhà tôi, hại tôi thiệt hại mười may ty.”
“Bây giờ Tiêu Hào lại dẫn người tới quậy phá.”
Đội trưởng Lý đi tới rồi đánh giá Tiêu Hào mà nói: “Tiêu Hào, sáng nay tôi đã nhận được điện thoại báo cáo rằng anh dẫn người đi phá hủy trại nuôi heo của nhà họ Trương!”
“Bây giờ anh lại dẫn người tới đây phá rối!”
“Anh biết tội này lớn tới đầu không!”
Tiêu Hào nhìn chăm chăm đội trưởng Lý rồi nói: “Trại nuôi heo nhà họ Trương là nhà tổ của họ Tiêu chúng tôi, bị bọn họ chiếm dụng sáu năm trời. Tôi phá nhà mình chẳng lẽ còn phạm pháp hay sao?”
“Nơi này là nghĩa trang của nhà họ Tiêu, tôi dẫn bạn bè tới tế bái người nhà, lại là tụ tập phá rối?”
“Tiêu Hào!” Đội trưởng Lý nói: “Trại nuôi heo là sản nghiệp nhà họ Trương mua sắm hợp pháp, đã mở rất nhiều năm rồi. Chuyện đào mộ ra vì phối hợp với vụ án thương nghiệp, điều tra chứng cứ!”
“Tiêu Hào, anh hủy hoại sản nghiệp của người khác đã là tôi lớn, bất cứ lúc nào tôi cũng có quyền bắt anh đi!” Tiêu Hào nở một nụ cười khinh thường rồi nói: “Quyền sở hữu đất đai của nhà tổ họ Tiêu vẫn luôn nằm trong tay tôi, chưa từng được bán ra ngoài.”
“Hơn nữa đào mộ lấy chứng cứ được bộ môn nào phê chuẩn? Bộ môn nhà họ Trương hay bộ môn Liễu Kiến Phong?”
“Các người có quyền gì mà đào nghĩa trang nhà tôi?”
Trương Hồng Vĩ nở một nụ cười rồi nói: “Tiêu Hào, có thể cậu không biết. Công văn vừa rồi đã viết rõ ràng nhưng cậu chưa nhìn đã xét “Mảnh đất nghĩa trang này được xếp vào phạm vi chỉnh đến và cải cách, hôm nay không chỉ đào mộ mà còn san bằng nó!”