Chương 10
Tiêu Hào không những không tức giận mà còn có chút vui mừng, xảy ra chuyện lớn như thế nhưng Nguyệt Hân vẫn bằng lòng che chở anh.
“Xin lỗi bố mẹ.” Cuối cùng Tiêu Hào mở miệng, anh lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra: “Bố, thật ra con đã xử lý chuyện này từ lâu rồi.”
Tiêu Hào nói tiếp dưới ánh kinh ngạc của ba người: “Đây có một số điện thoại, bổ gọi rồi kể từ đầu tới cuối chuyện này ra là sẽ không có chuyện gì nữa.
“Điện thoại ư? Của ai?” Liễu Kiến Quốc mở miệng hỏi.
Tiêu Hào đưa tấm danh thiếp này ra rồi nói: “Bố không cần biết, cứ làm theo những gì con nói là được. Con chắc chắn rằng bốn người một nhà chúng ta sẽ không sao cả.”
Tiêu Hào nói còn có ý riêng, anh chỉ cam đoan bốn người nhà mình không có chuyện gì, thế nhưng đến lúc đó còn chưa trả tiền thì nhà họ Liễu có bị gì hay không, không nằm trong những gì anh chắc chắn.
Lưu Ngọc Lan đoạt lấy danh thiếp rồi nói với vẻ giận dữ: “Tiêu Hào, cậu còn muốn làm gì nữa đây?”
“Mẹ hãy tin con.” Tiêu Hào nói với vẻ nghiêm túc.
Liễu Kiến Quốc thở dài một hơi rồi lấy điện thoại di động ra trong do dự.
“Ông hồ đồ rồi đúng không, Tiêu Hào nói mê sảng mà ông cũng tin tưởng à? Ba mươi tỷ là chuyện một cú điện thoại của cậu ta có thể giải quyết được chắc?” Lưu Ngọc Lan mở miệng.
Liễu Kiến Quốc có chút giận dữ: “Không tin cậu ta thì chúng ta còn có cách nào khác à? Con gái không muốn ly hôn, bà không muốn bán nhà, có phải là bà muốn nhìn tôi ngồi tù rồi mới vừa lòng không hả?”
Lưu Ngọc Lan bị quát có chút khó hiểu, bà ta cũng không phải là muốn nhìn bố Liễu ngôi tù, chỉ là bà ta không tin kẻ vô dụng như Tiêu Hào này mà thôi.
Liễu Kiến Quốc gọi vào số mà Tiêu Hào cung cấp, đầu dây bên kia chỉ vang lên hai tiếng chuông là đã được bắt máy.
“Chào ngài… tôi là Liễu Kiến Quốc!” Giọng nói của Liễu Kiến Quốc có chút run rẩy.
“Hóa ra là Chủ nhiệm Liễu ở thành Danh Nam”
“Ngài biết tôi ư?”
“Đương nhiên biết chứ, tôi cũng biết đại khái về chuyện của ông rồi. Bây giờ ông kể cụ thể cho tôi biết, tôi cần biết sự thật Giọng nói trong điện thoại vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, không hề có chút tình cảm nào, điều này khiến cho Liễu Kiến Quốc căng thẳng tới nỗi tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng Ông ta nhìn thoáng qua Tiêu Hào, thấy anh gật đầu rồi mới lấy hết dũng cảm mà kể chuyện tám năm trước một cách chi tiết.
“Nếu đã có con nợ vô liêm sỉ cố ý không trả như thế này thì có thể giải quyết vấn đề theo trình tự tư pháp.” Liễu Kiến Quốc thở dài một hơi: “Vốn tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, đều là người nhà họ Liễu cả.”
“Ông suy nghĩ cho bọn họ như thế nhưng bọn họ có từng suy nghĩ cho ông không? Nếu như ông không nói chuyện này ra thì người vào tù chính là ông, bọn họ có từng nhớ tới ông cũng là người nhà họ Liễu không?” Liễu Kiến Quốc bị hỏi mà không phản bác lại được.
“Như vậy đi, tôi đã hiểu chuyện này rồi. Tôi cho ông một địa chỉ, sáng mai ông tự mình đi qua đó một chuyển. Sau đó chuyện này không còn liên quan gì tới ông nữa rồi.”
Liễu Kiến Quốc nghe thể thì có chút không dám tin: “Chỉ cần đi một chuyến là được rồi ư?”
“Đúng thế”
Liễu Kiến Quốc có chút sững sờ, ông ta cầm lấy giấy bút mà Liễu Nguyệt Hân đưa tới rồi ghi lại địa chỉ người đàn ông trong điện thoại cung cấp.
Điện thoại đã bị cúp, Liễu Kiến Quốc im lặng vài giây đồng hồ sau đó cười ha hả, Lưu Ngọc Lan và Liễu Nguyệt Hân đều không biết có chuyện gì xảy ra. Tám năm, vì số tiền kia mà Liễu Kiến Quốc đã buồn bã tám năm trời, tìm quan hệ rất nhiều người người nhưng vẫn không thế nào giải quyết được. Bây giờ lại có thể giải quyết bằng một cú điện thoại. Liễu Kiến Quốc kích động tới nỗi đưa tay lôi kéo Lưu Ngọc Lan: “Vợ ơi chuyện này xong rồi!”
Lưu Ngọc Lan cũng không dám tin tưởng, thăng Tiêu Hào vô dụng này còn có thể giải quyết được chuyện này ư? “Có phải là Tiêu Hào chơi đùa ông không? Người trong điện thoại có đáng tin không?”
Liễu Kiến Quốc lắc đầu rồi nói: “Tôi cũng không biết có đáng tin hay không nhưng giọng nói của ông ta mang tới cho người khác một cảm giác vô cùng nghiêm túc, một cảm giác của lãnh đạo.”
Lưu Ngọc Lan nghe thể thì xùy một tiếng khinh thường, bà ta vẫn cảm thấy chuyện này không đáng tin. Tiêu Hào chính là kẻ vô dụng, sao có thể giải quyết số tiền ba mươi tỷ được chứ.
Liễu Nguyệt Hân rất tò mò, cô mở miệng hỏi Tiêu Hào: “Người trong điện thoại là ai thế? Thật sự đã giải quyết được số tiền kia rồi sao?”
Tiêu Hào mỉm cười rồi trả lời: “Em cũng đừng hỏi chuyện trong điện thoại. Nhưng anh có thể cam đoan rằng số tiền vay nợ đó sẽ không còn liên quan tới bố nữa.”
Liễu Nguyệt Hân gật đầu, cũng không biết vì sao nhưng cô luôn tin vào những gì Tiêu Hào nói. Lúc trước tin, bây giờ cũng tin, mặc dù Tiêu Hảo đã không còn gì hết.
Buổi trưa, Liễu Nguyệt Hân và Tiêu Hào đi ra ngoài, chỉ còn lại Liễu Kiến Quốc và Lưu Ngọc Lan ở nhà ăn cơm.
Mới ăn được một nữa thì hai người nghe thấy tiếng gõ cửa, Liễu Kiến Quốc đi ra ngoài mở cửa thì phát hiện người tới là Liễu Vĩnh.
“Cháu tới đây làm gì?”
Liễu Vĩnh cười cười rồi trả lời.
“Ông nội bảo cháu tới, sáng nay Tiêu Hào không tới nhà họ Liễu dập đầu xin lỗi khiến cho ông nội rất bất ngờ “
Liễu Vĩnh đi vào phòng khách, anh ta không thấy Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân đầu nên cất tiếng hỏi: “Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hàn đi cục dân chích ly hôn rồi à?”
“Không, hai đứa chúng nó đi ra ngoài chơi.
“Đi ra ngoài chơi? Đến lúc nào rồi còn đi ra ngoài chơi? Chú Hai cũng bình thản thật đó, quên chuyện vay tiền kia rồi à? Không có tiền của nhà họ Liễu thì người bảo đảm như chú không sợ ngồi tù chắc?”
Liễu Kiến Quốc hừ một tiếng rồi nói: “Nếu như cháu tới trả tiền thì tôi hoan nghênh, nếu tới cười nhạo thì xin cút ra ngoài “
“Tính tình của chủ Hai cũng ghế đấy? Chuẩn bị cá chết lưới rách, ăn cơm tù nửa đời sau à?” Liễu Vĩnh cười nói.
Liễu Kiến Quốc tức giận: “Là tôi chuẩn bị cá chết lưới rách chắc? Số tiền này được tôi nhắc tới không dưới nghìn lần, nhưng nhà họ Liêu không lấy ra dù chỉ là một cặc. Bây giờ còn muốn lấy số tiền đó mà uy hiếp tôi, tôi cũng không sợ các người biết nữa, chuyện vay tiền đã được giải quyết rồi.”
Liễu Vĩnh nghe thể thì rất kinh ngạc: “Giải quyết ư?”
“Đúng thế, chính là Tiêu Hào giải quyết giúp tôi. Dựa vào nhà họ Liễu còn chẳng bằng dựa vào con rể Liễu Vĩnh hỏi với vẻ nghi ngờ: “Đây chính là ba mươi tỷ, Tiêu Hào trúng số độc đắc hay sao mà có thể có số tiền này?”
Lúc này Lưu Ngọc Lan đứng ra giải thích: “Sao thăng nghèo như Tiêu Hào có thể có nhiều tiền thế chứ, không biết anh ta tìm ở đâu ra được một số điện thoại rồi bảo chúng tôi gọi tới, Người trong điện thoại cho một địa chỉ, bảo là mai đi qua một chuyển thì chuyện này sẽ được giải quyết.
“Địa chỉ gì?” Liễu Vĩnh có chút tò mò.
Lưu Ngọc Lan lấy tờ giấy ghi địa chỉ ra.
Liễu Vĩnh nhìn một chút rồi đột nhiên ôm bụng cười to “Ha ha, chủ hai à, chủ bị thắng điện kia đùa giỡn rồi. Cái này là địa chỉ của một lăng mộ mà!” Liễu Vĩnh cười tới nỗi đau sốc hông.
“Chẳng lẽ chủ muốn chui đầu vào rọ tự mình chôn mình à?”
Liễu Kiến Quốc nghe thế thì vẻ mặt cũng thay đổi.
“Thứ hỗn hảo không biết lớn nhỏ”