Chương 1
Biên giới phía bắc Kỳ Hạ, thành Cuồng Nội.
Trên cổng thành cao mấy trăm thước có một thanh niên đứng đó. Cả người anh toàn là máu, trong thành ngoài thành không hề có một người sống, xác chết chất như núi, mấy chục nghìn kẻ địch đã chết dưới kiếm của anh! “Chúc mừng Nam Để toàn thắng, Viêm Để truyền tin tới để ngài về ăn mừng!” Một cô gái xinh đẹp với dáng người đầy đặn nửa quỷ trước mặt thanh niên kia, cô ta mặc một bộ đồ đen, cả người trần ngập trong sát khí.
Thanh niên kia nhắm mắt lại rồi thở dài: “Bây giờ quân giặc đã bị diệt trừ, chắc chắn Kỳ Hạ sẽ được quốc thái dân an, hưng thịnh, giao hẹn giữa tôi và Viêm Đế cũng đã được hoàn thành.
“Băng Sương, nói với Viêm Đế rằng Nam Đế đã chết trong trận chiến này rồi.”
“Trên thế giới sẽ không còn người nào là Nam Đế nữa.
“Từ giờ trở đi, tôi tên là Tiêu Hào.”
Thành Danh Nam, nước Kỳ Hạ.
Tiêu Hào vừa mới xuống máy bay thì nhận được một tin rằng, nhà tổ ở quê đã biến thành một trại chăn nuôi heo cỡ lớn.
Tiêu Hào vô cùng tức giận.
Anh buông bỏ vị trí “Vua cảnh Bắc” là vì trở về báo thù.
Chuyện sáu năm trước vẫn luôn là một nỗi đau trong lòng anh.
Sáu năm trước, thương hội Tiêu gia bị người khác hãm hại, sụp đổ trong vòng ba ngày. Toàn bộ các thế lực của thành Danh Nam đều giậu đổ bìm leo, bố mẹ của Tiêu Hào và người thân của anh đều bị người khác giết chết chỉ trong vòng một đêm.
Lúc đó, Tiêu Hào cũng bị người khác hãm hại phải vào tù Sáu năm qua, Tiêu Hào vô tình được đặc công Kỳ Hạ coi trọng, bắt đầu cuộc sống chinh chiến khắp nơi.
Sáu năm qua, anh phải quên thân phận trước kia, trong lòng chỉ còn một tín niệm đó chính là bảo vệ quốc gia!
Thời gian sáu năm, anh từ một thằng nhóc vô danh trở thành Vua cảnh Bắc cao cao tại thượng.
Nhưng vì chuyện của sáu năm trước nên Tiêu Hào đã từ bỏ thân phận vương giả, từ bỏ vinh quang của vương giả. Bây giờ anh chỉ muốn làm một việc duy nhất, đó là điều tra ra sự thật và bảo thù.
“Nam Đế, chỉ cần một câu nói của anh thì cho dù tôi có phải khiến thành Danh Nam máu chảy thành sông cũng sẽ diệt trừ tất cả những người có liên quan đến chuyện năm xưa!”
“Cho dù giết sạch của thành tôi cũng không tiếc.”
Bên cạnh Tiêu Hào là một cô gái vô cùng hiện ngang, khi thế cô vô cùng lạnh lùng, cứ như là tảng băng ngàn năm vậy.
Người này chính là Băng Sương, ba năm trước Tiêu Hào đã cứu được cô ta trong một cuộc chiến sâu trong núi. Từ đó về sau Băng Sương thể sống thề chết đi theo Nam Đế.
Tiêu Hào nói với vẻ lạnh lùng: “Cái này tôi tự có tính toán, điều tôi muốn là sự thật. Tới lúc đó tôi sẽ chém từng kẻ thù thành muôn mảnh “Băng Sương, cô phụ trách điều tra tất cả các kẻ thù năm xưa của nhà họ Tiêu chúng ta.”
“Vâng thưa Nam Đế Chuyện đầu tiên Tiêu Hào làm sau khi về là đi tới nhà tổ “Cậu chủ cậu chủ, cậu về rồi…
Lúc này, có một người đàn ông đang xử lý phân heo ở cổng, ông ấy thấy Tiêu Hào là nhận ra ngay.
Ông ấy để công việc trong tay xuống rồi lao về phía Tiêu Hào mà nước mắt đầy mặt “Cậu chủ đúng là cậu rồi.”
“Chủ Giang!” Tiêu Hào nhìn người đàn ông tóc đã điểm trắng trước mặt mà cảm thấy khó chịu trong lòng.
Sáu năm trước, Giang Đinh là quản gia của nhà tổ, sáu năm sau lại lưu lạc thành công nhân xử lý phân heo cho người khác. Chỉ sáu năm mà thôi nhưng chủ Giang như già đi hai mươi tuổi, “Hào à, tôi đợi cậu sáu năm trời, cuối cùng cậu cũng về rồi Tôi biết câu chắc chắn sẽ trở về mà.”
Giang Đinh lau tay vào bộ đồ đang mặc, muốn lau cho sạch rồi đưa tay sở mặt Tiêu Hào. Thế nhưng lại khựng lại, chăn heo sáu năm trời, ông ấy đã quá dơ rồi.
Tiêu Hào lại chẳng hề ghét bỏ, anh ôm lấy Giang Đinh như đứa cháu đi xa mới về ôm lấy người lớn trong nhà vậy.
“Ông già kia, bảo ông làm việc mà đang làm cái gì thế hả?
Có phải là không muốn làm nữa không? Mẹ nó, chặn cả đường đăng sau rồi!”
Lúc này, có một người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi lao tới, anh ta có cái đầu vàng chóe: “Cả người ông toàn là phân, thổi qua, mau đi làm việc đi!” Thanh niên đó nói xong rồi đưa chân đá vào người Giang Đinh.
Mà một giây sau, Giang Đinh vẫn còn yên ổn mà đứng đó nhưng người thanh niên kia đã bay ra ngoài rồi. Bụng anh ta đau từng cơn, anh ta rên rỉ một lát rồi mới bỏ dậy được.
“Mày là ai mà dám đánh tao?” Người thanh niên như một con chó hoang tức giận.
Thanh niên đó vừa nói xong thì Tiêu Hào lại đá thêm một cước, anh ta lại tiếp tục bay ra ngoài khoảng năm mét. Tiêu Hào đi tới rồi đưa chân dẫm lên ngực anh ta. Khóa miệng người thanh niên đã xuất hiện dòng máu, anh ta thở phì phò vì đau, chẳng nói được nên lời.
“Cậu chủ dừng tay đi… mau dừng tay!” Giang Đinh vội vàng kéo Tiêu Hào lại và nói: “Cậu mau đi đi, cậu ta là Trương Hồng Dương, con trai của Trương Hồng Vĩ, chủ của trại nuôi heo này đó!”
“Cậu không trêu vào cậu ta được đầu, mau đi đi!”
Thanh niên kia bò dậy rồi xoa vết máu khỏe miệng mà nói với vẻ hung tợn: “Đi? Các người đi à?”
“Đây là địa bàn của tao, tới đánh tao mà còn muốn đi à?”
Giang Định sốt ruột tới nỗi chảy mồ hôi đầy đầu “Tổng giám đốc Trương, tôi xin lỗi ngài vì Tiêu Hào không hiểu chuyện. Tôi thật sự xin lỗi ngài.”
Giang Đinh cúi đầu khom lưng rồi nói xin lỗi với nụ cười hèn mon.
“Xin lỗi ư? Đánh tôi rồi thì xin lỗi có các dụng gì? Tôi giết ông rồi tôi xin lỗi có được không?” Trương Hồng Dương vừa gào lên vừa bấm điện thoại.
Ngay sau đó có tám tên bảo vệ lao ra, mỗi người đều cầm theo một cây gậy.
“Đánh cho tôi, đánh chết thắng điện này cho tôi!”
“Các người muốn đánh thì đánh tôi đi này, không nên đánh cậu chủ nhà tôi!” Giang Đinh dùng thân thể gầy yếu ngăn trước mặt Tiêu Hào, Vành mắt Tiêu Hào có chút phiếm hồng, Giang Đinh làm quản gia cho nhà họ Tiêu hơn hai mươi năm, nhìn anh lớn lên nên bây giờ cho dù đối diện với tám người đàn ông mạnh khỏe vẫn bảo vệ lấy Tiêu Hào trong vô thức.
Tiêu Hào nổi lên ý giết người: “Cho dù là ai, dám đụng tới chủ Giang thì chỉ có một từ chết!”
Chỉ cần những tên bảo vệ này ra tay thì Tiêu Hào sẽ giết chết tất cả bọn họ không hề có chút do dự nào.
Sáu năm trước, Tiêu Hào không có năng lực bảo vệ người nhà, sáu năm sau, cho dù là ai cũng không thể động vào người thân của anh được.
Ngay lúc các bảo vệ định ra tay thì có một chiếc xe sang trọng đi tới, bọn họ nhao nhao nhường đường.
Có một người đàn ông trung niên tại to mặt lớn bước xuống xe, ông ta mang toàn hàng hiệu, trên cổ còn có một sợi dây chuyền vàng to đùng Người này chính là Trương Hồng Vĩ, chủ của trại nuôi heo này.
“Chuyện gì thế?” Trương Hồng Vĩ thấy con trai bị thương, lại thấy những bảo vệ đang cầm gậy thì vội vàng hỏi.
“Bố con bị thăng điện này đánh” Trương Hồng Dương vừa thêm mắm thêm muối mà giải thích: “Bố tới đúng lúc lắm, con muốn giết thắng điện này!”
“Để tôi xem xem người nào ghê gớm đến nỗi dám đụng tới con trai của Trương Hồng Vĩ tôi!” Trương Hồng Vĩ nhìn về phía Tiêu Hào, đầu tiên ông ta có hơi giật mình, rất nhanh sau đó đã nhớ ra.
“Chẳng phải là Tiêu Hào à? Sao lại ra tù sớm thế? Không phải cậu bị phản mười lăm năm à?”
Trương Hồng Vĩ cười với con trai rồi nói: “Con trai, bố giới thiệu cho con biết. Đây chính là Tiêu Hào, con trai của Tiêu Kình, chủ thương hội Tiêu gia.”
Trương Hồng Dương nghe thể thì nghĩ tới điều gì, hóa ra là người của nhà họ Tiêu.
Người nhà họ Tiêu đã chết sạch, không ngờ vẫn còn một người.
“Tất cả mọi người đều là người quen, nơi này đã từng là nhà tổ của họ Tiêu. Trương Hồng Vĩ nở một nụ cười vô cùng hiền lành: “Con trai, con cũng đừng so đo làm gì.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!