Chương 867: Là người hay là tinh tinh
“Lại sao nữa?”
Thiên đột nhiên đứng lên, nhìn Giang Cung Tuấn, nói từng chữ một: “Cậu nói xem làm sao?
Thiên hạ đệ nhất, đây chính là thiên hạ đệ nhất đấy. Giang Cung Tuấn, cậu không đứng trên độ cao này, cậu sẽ mãi mãi không biết đó là cảm giác gì đâu?”
“Tôi muốn người cả thiên hạ đều phải nghe theo tôi, loại cảm giác này, cậu không bao giờ được thể nghiệm qua đâu”
“Bây giờ cậu là Long Vương, dưới một người, trên vạn người, những ở trên cậu vẫn còn một người, cậu không thể ra lệnh cho tất cả mọi người, cậu không thể nào muốn làm gì thì làm”
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Thiên hạ đệ nhất cái gì chứ, anh không hề nghĩ đến chút nào.
Anh chỉ muốn ẩn cư cùng người phụ nữ mà anh yêu.
Chỉ là, xảy ra quá nhiều chuyện.
Bây giờ anh không thể không đến giết rồng.
“Bỏ đi”
Thiên lại ngồi xuống, nói: “Nói những thứ này với cậu, cậu cũng không hiểu. Cậu không hiểu chỗ tốt mà quyền lực, thực lực mang đến”
Giang Cung Tuấn suy nghĩ nói: “Tôi cảm thấy, cuộc sống hạnh phúc bình an là đủ rồi, không cần phải theo đuổi quá nhiều thứ như vậy?”
“Vậy sao?”
Thiên nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Vậy tôi hỏi cậu, nếu như cậu chỉ là một người bình thường, cậu cho rằng Đường Sở Vị sẽ yêu cầu sao? Nếu như cậu chỉ là một người bình thường, sẽ có nhiều người như vậy giúp đỡ cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, tuyệt đối không thể nào”
“Nếu như cậu chỉ là một người bình thường, Đường Sở Vị sẽ không yêu cậu”
“Chắc cậu biết điểm này.”
“Lúc đầu khi cậu tiến vào nhà họ Đường, cậu không để lộ thân phận, Đường Sở Vị có thái độ thế nào với cậu?
“Sau khi cô ta biết cậu là Hắc Long, lại có thái độ thế nào?
“Đây chính là chỗ tốt mà quyền lực mang đến”
Giang Cung Tuấn nghiêm túc nghe, anh không phủ nhận. Bởi vì, Thiên nói đều đúng.
Chỉ là, anh thật sự không muốn đuổi theo những thứ đấy.
Anh tình nguyện mình chỉ là một người bình thường.
Như vậy thì không cần phải phiền não, không cần phải lo lắng cho việc quốc gia đại sự. Sẽ không phải lo lắng vì sự an toàn của dân chúng nữa.
“Ai, tôi nói nhiều với cậu như vậy làm gì chứ?”
Thiên lắc đầu, không nói nhiều lời nữa.
Giang Cung Tuấn cũng không nói gì nữa.
Rất nhanh trời đã sáng.
Đây là trên đảo, gió rất lớn.
Cây cối xung quanh đều thổi xào xạc.
Giang Cung Tuấn đang ngồi xếp bằng đứng lên, nói: “Cũng đã đến lúc rồi, chúng ta đi kiểm tra một chút trước đi.”
Thiên cũng đứng dậy.
Hai người cùng rời khỏi ngọn núi này, dùng tốc độ rất nhanh để đi về ngọn núi phía trước.
Giang Cung Tuấn đi phía trước.
Bước một bước, đã xuất hiện cách đó mười mấy mét.
Bước mấy bước, đã ra khỏi khu vực này.
Thiên đi theo sau.
Rất nhanh đã xuất hiện trên ngọn núi cao nhất của hòn đảo.
Phía trước chính là vực sâu vạn trượng.
Trong vực thẳm, sương mù trắng xóa bao quanh, cho dù Giang Cung Tuấn và Thiên là võ giả vô cùng mạnh, nhân lực rất tốt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ được phía dưới, chỉ có thể nhìn thấy màn sương trắng xóa.
Giang Cung Tuấn chỉ vào vực thẳm phía trước nói: “Theo như bản đồ, nơi này chính là Long vực. Vực thẳm này dài hơn ba trăm km, thông ra biển. Nếu như rồng thật sự ở trong vực thẳm. này, vậy cũng có thể đã tiến vào trong vùng biển khác. Hơn nghìn năm trôi qua, không biết rồng còn ở đây không”.
Thiên nhìn qua, nói: “Có ở đây hay không, xuống dưới xem thì sẽ biết thôi.”
Nói xong, cơ thể ông ta động một cái, nhảy từ trên vách đá xuống.
Giang Cung Tuấn cũng nhảy theo, vực thẳm rất sâu, hai người không ngừng rơi xuống.
Không lâu sau, thì xuất hiện dưới đáy vực.
Dưới đáy vực rất ẩm ướt, cỏ dại mọc rất nhiều, bốc mùi ôi thiu.
“Kit kit.”
Giẫm lên mặt đất truyền đến tiếng kít kít.
Mà lớp đất ẩm trên mặt đất, tản ra một số khí tức màu đen, rất khó ngửi, rất kích mũi.
Thiên bóp mũi, lẩm bẩm: “Nơi này, bao lâu rồi không có người đến chứ?”
Giang Cung Tuấn nói: “Lần giết rồng trước chắc tầm một nghìn ba trăm năm trước, mà đây là dưới đáy biển, chắc hơn một nghìn năm rồi không có ai đến nơi này. Chúng ta tìm xung quanh xem, nếu như rồng thật sự ở đây, vậy nhất định phải có dấu vết của sự hoạt động.”
Thiên nhìn xung quanh.
Nơi này rất hoang vắng, hoàn toàn không có dấu vết của động vật sống.
“Đi bên này”.
Giang Cung Tuấn chỉ về phía trước, sau đó đi về đó.
Đi không bao lâu, thì những thấy một số xương trắng không rõ của động vật nào ở trên mặt đất, có một số bộ xương vẫn được giữ nguyên vẹn, có một số đã rơi tán loạn trên mặt đất, chỉ còn lại một nhúm xương.
“Đây?”
Giang Cung Tuấn ngẩn ra, hỏi: “Ở trong hòn đảo này hiếm người, sao lại có nhiều xương trắng như vậy?”
Thiên ngồi xuống, tỉ mỉ phân tích một chút, rồi nói: “Đây không phải là xương người, chắc là của một số động vật cỡ lớn. Chỉ là ở trên đảo còn có động vật lớn như vậy sao. Còn nữa nơi này sao lại có nhiều xương trắng như vậy chứ?”
Giang Cung Tuấn ngẩng đầu lên nhìn.
Phía trước là một bức tường đá.
Xung quanh bức tường mọc rất nhiều cỏ dại.
Xương cốt đến chỗ này thì không còn nữa.
Giang Cung Tuấn nhảy lên, cứ như thể xuất hiện ở gần bức tường đá, anh tỉ mỉ nhìn một chút, phát hiện ở đây có dấu chân, mặc dù bị nước mưa che lấp, nhưng anh vẫn nhìn ra được.
“Thiên, anh qua đây” Giang Cung Tuấn quay đầu gọi lớn.
Thiên nhảy một cái, xuất hiện bên cạnh Giang Cung Tuấn, hỏi: “Sao vậy?”
Giang Cung Tuấn chỉ dưới đất, nói: “Anh xem, mặc dù ở đây mọc nhiều cỏ dại, nhưng có dấu chân. Hơn nữa anh nhìn những cỏ dại này xem, rõ ràng là bị người ta giẫm lên”
Thiên cũng nhìn tỉ mỉ, gật đầu nói: “Qủa thật là như vậy, lẽ nào nơi này có người sống sao?”
Giang Cung Tuấn nhìn xung quanh, đúng lúc này, anh phát hiện, ở dưới bức tường đá trước mặt có một hang động, cửa hàng không lớn lắm.
Nhưng cỏ dại xung quanh hang động đều đã được nhổ bỏ, rất rõ ràng là nơi đây thường xuyên có người đi qua.
Thiên cũng nhìn thấy.
Anh ta nhắc nhở: “Nơi này chắc là có người ở, chúng ta đi qua điều tra một chút, nhưng phải cẩn thận”
“Ù.”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Hai người mò mẫn tiến lên phía trước.
Rất nhanh đã xuất hiện ở cửa hàng.
Vút!
Vừa mới xuất hiện ở cửa hàng, một luồng gió thổi đến.
Sau đó, một sức mạnh đáng sợ quét từ trong hang động ra.
Giang Cung Tuấn và Thiên nhanh chóng sử dụng chân khí để chống lại. Nhưng cô sức mạnh này quá mạnh, hai người trực tiếp bị đánh bay ra.
Giang Cung Tuần ngã cách đó trăm mét.
Thiên bị đánh bay đến bức tường phía xa, đập mạnh người vào bức tường, cơ thể ngã xuống đất.
Lúc này, Giang Cung Tuấn cũng không quan tâm đến Thiên được, anh đột nhiên quay người bò lên, nhìn chằm chằm về phía trước.
Phía trước trong cửa hàng, xuất hiện một quái vậy.
Tuy giống như người, nhưng trên người đầy lông dài, đến mặt toàn là lông.
Nhìn từ xa, giống như một con tinh tinh cao hơn hai mét vậy.
Thiên bò từ mặt đất lên, xuất hiện trước người Giang Cung Tuấn, cũng nhìn về phía tinh tinh đen từ trong cửa hàng đi đến.
Hai người nhìn nhau.
Giang Cung Tuấn nhỏ giọng hỏi: “Đây là người hay là tinh tinh?”
“Sao tôi biết được chứ?
Sắc mặt Thiên nghiêm trọng nói: “Mặc dù không biết đây là người hay là tinh tinh, nhưng có thể khẳng định tên này rất mạnh, mạnh bất thường”
“Đúng vậy”
Giang Cung Tuấn cũng đã thể nghiệm qua.