Chương 820: Sở Vị tương trợ
“Đó là kiếm của Giang Cung Tuấn”
“Đúng vậy, tôi cũng nhận ra, đó là kiếm của Giang Cung Tuấn, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy, sao kiếm của Giang Cung Tuấn lại dung hợp với Nghịch Long kiếm của biệt phủ Thần Kiếm được?”
Các võ giả nhìn thấy hai thanh kiếm đang dung hợp trên bầu trời, ai nấy cũng đều kinh ngạc không thôi.
Lão trang chủ Cái Vô Danh của biệt phủ Thần Kiếm nhìn chằm chằm vào hai thanh kiếm trên bầu trời.
Lúc này, sắc mặt của ông ta hiện lên vẻ ngưng trọng.
Ông ta nhẹ giọng thì thào: “Chẳng lẽ, kiếm của Giang Cung Tuấn là kiểm do Thủy Hoàng chế tạo sao?”
Một vị trưởng lão của biệt phủ Thần Kiếm hỏi: “Trang chủ, trong này có âm mưu gì không?”
Cái Vô Danh giải thích: “Kiếm do Thủy Hoàng chế tạo được lịch sử gọi là Đệ Nhất kiếm, được chế tạo từ một khối thiên ngoại huyền thiết mà vật liệu chế tạo Nghịch Long kiếm cũng là huyền thiết, theo những gì sách cổ mà gia tộc chúng ta ghi chép được thì khối huyền thiết này chính là khối huyền thiết còn dư lại sau khi Thủy Hoàng chế tạo ra Đệ Nhất kiếm, nếu hai thanh kiếm này đều được tạo ra từ huyền thiết, thì việc chúng dung hợp vào nhau cũng có khả năng, chỉ là tại sao chúng lại dung hợp đây?”.
Việc hai thanh kiếm dung hợp này đã vượt ra khỏi dự đoán của biệt phủ Thần Kiếm.
Nghịch Long kiếm đã đúc xong, chỉ cần hấp thu máu tươi của một vài cường giả, thì sẽ có đủ uy lực.
Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Nghịch Long kiếm lại dung hợp với kiếm của Giang Cung Tuấn.
Nếu vậy thì sau khi dung hợp, thanh kiếm này còn là Nghịch Long kiếm không?
Lão trang chủ của biệt phủ Thần Kiếm cũng không biết rõ.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn hai thanh kiếm đang dần dần dung hợp vào nhau trên bầu trời.
Nghịch Long kiếm vẫn là một màu đỏ như máu.
Nhưng sau khi dung hợp vào Hình kiếm, trên thân của Hình kiếm cũng dần dần bị hòa tan.
Trên thân của Hình kiếm dần lóe lên màu vàng chói mắt.
Sau khi Hình kiếm bị dung hợp đã biến thành một dòng chất lỏng màu vàng giống như hoàng kim bám vào trên thân Nghịch Long kiếm.
Cả quá trình dung hợp này kéo dài cả một buổi tối.
Đêm này, tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai ai cũng chăm chú nhìn Nghịch Long kiểm.
Bọn họ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng lại biết rõ một điều là một thanh kiếm vô địch thiên hạ đã xuất thế rồi.
Bọn họ đang đợi hai thanh kiếm hoàn toàn dung hợp vào nhau, một khi quá trình này hoàn thành thì cũng chính là lúc ra tay cướp lấy thần kiếm, ai ai cũng chuẩn bị động thủ.
Bên ngoài biệt phủ Thần Kiếm.
Đường Sở Vi đi ra xa nhưng không hề rời khỏi đó.
Cô đến một nơi mà khí tức của Nghịch Long kiểm không thể ảnh hưởng đến Chân Tà kiếm thì dừng lại, cô cũng chăm chú quan sát quá trình hai thanh kiếm dụng hợp vào nhau, nhìn thấy Hình kiếm bị hòa tan biến thành chất lỏng màu vàng bám vào trên thân của Nghịch Long kiếm.
Trên mặt cô hiện lên nét ngang trọng.
“Hình kiếm mất rồi?”
Sau một buổi tối dung hợp.
Nghịch Long kiếm biến thành một thanh thần kiểm tỏa ra ánh sáng màu vàng lấp lánh.
Thanh kiếm này dài hơn hai mét.
Đầu của chuôi kiếm được chạm trổ hình đầu rồng. Trên thân kiếm còn có vảy rồng.
Nhìn từ xa giống như một con thần long dài hai mét đang bay lơ lửng trên bầu trời.
Trời đã sáng rồi, khí tức của Nghịch Long kiếm dần dần dịu xuống, ánh sáng màu vàng chói mắt cũng dần dần trở nên ảm đạm.
“Thanh kiếm này là của tôi”
Ngay lúc này, một người đàn ông bước ra, nhìn vào ánh mắt thèm muốn của tất cả các võ giả, hai tay ôm quyền nói: “Các vị, xin hãy nể mặt phái Thiên Sơn chúng tôi, thanh kiếm này Trần Thanh Sơn tôi nhất định phải có, sau này tôi sẽ hậu tạ các vị
Người đứng ra là Trần Thanh Sơn.
Hiện tại, dáng vẻ của ông ta đã trẻ ra rất nhiều, trông giống như một người đàn ông trung niên khỏe khoắn.
“Trần Thanh Sơn, sợ rằng ông còn chưa đủ thực lực nắm giữ thanh kiếm này.” Một người khác đứng dậy, liếc nhìn Trần Thanh Sơn một cái, vẻ mặt coi thường, nói: “Thanh kiếm này là của tôi.”
Người vừa bước ra là Thiên.
Nói xong, thân thể Thiên lóe lên, trong chốc lát đã xuất hiện bên cạnh Nghịch Long kiếm, một tay ông ta nắm lấy kiểm.
Trong nháy mắt ông ta cầm lấy kiếm thân kiếm đột nhiên phóng ra một vầng ánh sáng vàng chói mắt.
Thiện cảm nhận được thanh kiểm này vô cùng nóng, chỉ mới cầm chuôi kiếm trong chốc lát thì tay ông ta đã lập tức bị phỏng, ngay sau đó từ trong Nghịch Long kiếm phóng ra một lực lượng vô cùng mãnh liệt, trực tiếp đánh bay ông ta.
Thiên bị đánh bay ra xa cả trăm mét.
Ông ta đứng trên không trung, thần sắc ngưng trọng, mắng: “Mẹ kiếp, sao lại mạnh vậy chứ?”
Hiện tại ông ta đã bước vào Lục Thiên thệ cảnh, ở cảnh giới này có thể coi là vô địch thiên hạ.
Thế nhưng hiện tại ông ta lại không thể khống chế thanh kiếm này.
Sau khi thấy hành động của Thiên, những người khác cũng bắt đầu di chuyển, người trước người sau đều tranh nhau bay đến chỗ của Nghịch Long kiếm, mục đích là muốn khống chế thanh kiếm này.
Trong chốc lát đã có vài người tiếp cận thanh kiếm.
Nhưng bọn họ lại ra tay với nhau.
Oanh!
Giữa không trung, truyền đến từng trận âm thanh chân khí va vào nhau.
Dư âm đáng sợ của chân khí bao trùm cả không gian.
Toàn bộ núi trong biệt phủ Thần Kiếm dường như cũng bị chấn động, bắt đầu rung lắc kịch liệt.
Giang Cung Tuấn không hề hành động thiếu suy nghĩ.
Anh đứng ở phía dưới, nhìn lên Nghịch Long kiểm đang lơ lửng giữa bầu trời.
Giờ phút này, anh cũng không biết rõ thanh kiếm này rốt cuộc là Nghịch Long kiểm hay là Hình kiểm nhưng đối mặt với thanh kiếm này, anh lại có một cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như đây vẫn là Hình kiếm luôn đi theo anh.
Mộ Dung Xuân đi đến bên cạnh Giang Cung Tuấn, hỏi: “Em Giang à, cậu còn ngẩn người ở chỗ này làm gì, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để cướp kiếm đấy”
Giang Cung Tuần nhìn lên trời.
Lúc này, trên không trung đang diễn ra một trận đấu vô cùng kịch liệt.
Người nào tới gần thanh kiếm thì người đó sẽ trở thành mục tiêu tấn công của mọi người.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai có thể tới gần thanh kiếm.
“Không cần vội vàng, quan sát một lúc đã” Giang Cung Tuấn thấp giọng nói: “Cục diện hiện tại, không ai có thể mang kiếm đi, ai dám tiến đến gần thì người đó sẽ trở thành mục tiêu tấn. công của tất cả mọi người, nếu bây giờ tôi mà đến gần nó, chắc chắn sẽ bị mọi người bao vây tấn công”
“Có bị vây công thì cũng phải đoạt được kiếm” Mộ Dung Xuân nói: “Tôi giúp cậu”
Hưu…u…u!
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang màu đen dài hơn trăm mét xuất hiện.
Đạo kiểm quang này được đánh từ bên ngoài cách đây hơn trăm mét.
Kiếm quang vừa hiện, những người đang tranh đoạt kiếm lập tức biến sắc, nhanh chóng lùi ra sau.
Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc một bộ váy đen, mái tóc màu bạc xuất hiện.
Cô đứng thẳng giữa không trung, nhìn xuống nơi mà Giang Cung Tuấn đang đứng gọi một tiếng: “Ông xã, anh còn đứng sững ở đó làm gì vậy?”
Nhìn thấy Đường Sở Vi xuất hiện, Giang Cung Tuần cười nhạt một tiếng, thân thể vừa lóe lên đã xuất hiện giữa không trung cách mặt đất mấy chục mét.
Còn chưa chạm vào Nghịch Long kiếm, một tiếng rống giận dữ đã vang lên: “Giang Cung Tuấn, kiếm là của tôi.”
Người hét lên chính là Thiên.
Thiên nhanh chóng xông đến.
Nhưng mà ông ta lại bị Đường Sở Vị chặn lại.
Chân Tà kiểm trong tay Đường Sở Vị quét một đường, kiểm quang mãnh liệt phóng ra.
Hai tay của Thiên đỡ lấy kiểm, trong lòng bàn tay phóng ra một hình lực vô cùng đáng sợ, miễn cưỡng chống lại kiếm quang mà Chân Tà kiếm phóng ra.
Hình ảnh tại thời khắc này dường như bị ngừng lại.
Vài giây sau.
Kiếm quang đáng sợ đã bị chân khí mãnh liệt của Thiên hóa giải, thế nhưng thân thể của Thiên lại bị đẩy lùi lại hơn trăm mét.
Giang Thời vẫn chưa hề động thủ chỉ nhìn Thiên một cái, ông ấy vuốt vuốt cằm, thấp giọng lẩm bẩm: “Cái tên Thiên này, thực lực làm sao lại mạnh như vậy, có thể tiếp được một chiêu của Đường Sở Vị, công lực này quá đáng sợ rồi. E rằng hiện tại ông ta đã bước vào đỉnh của Lục Thiên thệ cảnh rồi”
Thiên vừa ra tay, Giang Thời lập tức đoán ra được thực lực của ông ta.
Còn những người khác đều đã lùi ra xa rồi.
Cho dù muốn đoạt kiếm thì cũng phải từ bát cảnh trở lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!