Chương 12: Thống soái năm phương
Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ. Đường Sở Vi nói: “Lấy bộ lễ phục màu trắng trong tủ đồ của em ra đây, tối nay em có một bữa tiệc quan trọng”
Giang Cung Tuấn đứng dậy đi về phía tủ đồ, mở cửa tủ hỏi: “Vợ ơi; cái nào?”
“Cái màu trắng, xẻ cổ”
“Không được. Ra ngoài không được mặc lộ liễu như thế, cái này được đấy” Giang Cung Tuấn cầm một bộ đồ màu đen cao cổ đi tới, đưa cho Đường Sở Vi rồi hỏi: “Đúng rồi, bữa tiệc gì?”
Đường Sở Vi đáp: “Tiêu Nhàn Nhã tổ chức tiệc đấu giá, có không ít thứ tốt, người tham dự đều là nhân vật lớn, em cũng nhân cơ hội này mở rộng mạng lưới quan hệ của mình”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn thoáng sửng sốt, nhưng không nói gì mà chỉ hỏi: “Cần anh lái xe chở em không?”
“Em đi taxi”
“Được rồi”
Đường Sở Vi thay quần áo rồi ra ngoài. Sau đó Giang Cung Tuấn cũng viện cớ rời đi: Tại một căn biệt thự của nhà họ Tiêu, đây là biệt thự duy nhất còn tồn tại, những sản nghiệp khác của nhà họ Tiêu đều đã bị lấy đi trả nợ, bao.
gồm bất động sản. Trong biệt thự tụ tập mấy chục người nhà họ Tiêu, cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc quân phục, chính là Tiêu Chinh, con trai thứ tư của Tiêu Bối Hoa.
Tiêu Chinh là quân nhân Tây Cương. Lúc cha ông ta chết, ông ta đang làm nhiệm vụ nên không thể rời đi. Chờ đến khi ông ta vội vã trở về, Tiêu Bối Hoa đã chết. Song kẻ giết người có để lại manh mối, là dư nghiệt của nhà họ Giang mười năm trước. Do đó anh ta đã chạy về thủ đô ngay trong đêm, tìm nhân vật lớn đã ra lệnh tiêu diệt nhà họ Giang, cướp đoạt Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ để hỏi tình huống.
Song ông ta còn chưa hỏi thăm được kết quả gì thì lại điều tra ra một tin tức, đó chính là nguyên nhân bị hủy dung của Đường Sở Vi là vì cứu người trong trận hỏa hoạn của nhà họ Giang mười năm trước. Nhân vật lớn kia đã ra lệnh, cần phải điều tra rõ người mà Đường Sở Vi cứu là ai. Sau khi nhận được tin này, ông ta bèn rời thủ đô, trở về thành phố Tử Đằng. Song sau khi ông về đến nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu cũng đã bị phá sản, việc này lại liên quan mật thiết tới Đường Sở Vi.
Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, làn da căng bóng, không thể nhìn rõ tuổi tác, đó chính là Tiêu Nhàn Nhã. Tiêu Nhàn Nhã nói: “Anh ba, tạm thời chúng ta không có manh mối hung thủ giết ba, nhưng gia tộc chúng ta bị Đường Sở Vi làm cho phá sản. Tiêu Thành đã nói rồi, tất cả là do Đường Sở Vi, chính Đường Sở Vi gọi điện thoại cho Diệp Hình nên ông ta mới nhằm vào nhà chúng ta.”
Tiêu Chinh ngồi trên ghế chính, gương mặt cương nghị trầm xuống, siết chặt bàn tay: “Bất kể là kẻ nào đối đầu với nhà họ Tiêu đều sẽ không có kết cục tốt, cho dù là Diệp Hình cũng không được.
Anh muốn cho người trong thiên hạ biết nhà họ Tiêu không phải là kẻ dễ bắt nạt, tối nay chính là ngày diệt vong của nhà họ Đường!
Khách sạn Tử Đẳng là hội trường bán đấu giá của nhà họ Tiêu lần này. Bên ngoài khách sạn siêu xe tụ tập, rất nhiều nhân vật quyền quý trong thành phố ra ra vào vào, những người này đều nhận được thiệp mời của Tiêu Nhàn Nhã. Mặc dù nhà họ Tiêu đã phá sản, các quyền quý cũng không muốn tham dự bữa yến tiệc này, nhưng nhà họ Tiêu truyền lại tin tức Tiêu Chinh đã trở về.
Nhà họ Tiêu có thể trở thành đứng đầu bốn gia tộc lớn không thể không kể công tới Tiêu Chinh. Ông ta là quân-nhân Tây Cương, hơn nữa chức vị còn không thấp.
Bên ngoài khách sạn Tử Đằng, hai người đàn ông khoác áo gió màu đen đi tới. Thấy quân lính canh gác bên ngoài khách sạn, Ngô Huy thoáng sửng sốt: “Anh Giang, đây là quân Tây Cương, chẳng lẽ Tiêu Chinh đã trở lại? Hình như Tiêu Chinh là tâm phúc của Tiêu Dao Vương, quân hàm còn rất cao, là phó thống lĩnh”
“Tê Dương Bân?” Giang Cung Tuấn cười lạnh: “Hôm nay dù Tiêu Dao Vương đích thân tới đây ngăn cản tôi, tôi cũng sẽ bắt ông ta quỳ xuống”
Đại Lan có thống soái năm phương, Hắc Long Nam Cương, Tiêu Dao Vương Tây Cương, Man Vương Đông Cương, Trường Phu Bắc Cương, Thiên Tử thủ đô. Bàn về quyền thế thì Thiên Tử cao nhất, còn Hắc Long phong tướng thời gian ngắn nhất, nhưng thực lực mạnh nhất, dù bốn đại tướng khác cùng nhau xông lên thì cũng chưa chắc là đối thủ của Hắc Long. Hơn nữa Hắc Long còn có một thân phận, đó chính là thần y. Y thuật của anh có một không hai, cứu được người chết, tái tạo tứ chỉ, chỉ cần còn thở một hơi thì anh đều có thể cứu sống. Cho dù bước nửa chân vào điện Diêm La, anh cũng có thể kéo lại từ trong tay Diêm Vương. Cho nên dù bốn đại tướng khác đích thân tới đây, Giang Cung Tuấn cũng chưa chắc bận tâm, huống chỉ chỉ là thuộc hạ của Tiêu Dao Vương.
“Anh Giang, tối nay muốn giết người à?”
“Nhiệm vụ chủ yếu tối nay là thu hồi Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, còn chuyện giết người thì tùy tình hình”
“Khi nào chúng ta vào?”
“Không cần vội, chờ bữa tiệc bắt đầu đã”
“Vâng”
Hai người đứng chờ ngoài khách sạn, không sốt ruột tiến vào. Các quyền quý đến dự tiệc thấy có quân nhân canh gác khách sạn thì đều run lên.
Quả nhiên Tiêu Chinh đã trở lại. Tiêu Bối Hoa đã chết, nhà họ Tiêu phá sản, bây giờ Tiêu Chinh trở về chắc chắn sẽ gây ra sóng gió ở thành phố Tử Đằng.
Trên tầng cao nhất khách sạn tụ tập các quyền quý. Ngay cả Đường Sở Vi cũng đến đây.
Cô mặc lễ phục màu đen, vóc dáng mảnh mại, tóc dài vén lên, khí chất cao quý tao nhã. Cô hào phóng chào hỏi với các quyền quý trong thành phố, mở rộng mạng lưới quan hệ của mình. Đúng lúc này, hai nhân viên khiêng một bức tranh đi tới, lúc đi ngang qua sau lưng Đường Sở Vi thì bỗng rơi xuống đất. Bức tranh bị rơi xuống, khung thủy tỉnh vỡ tan, miểng chai cứa lên bức tranh. Mà nơi bị cứa nằm ngay dưới chân Đường Sở Vi.
“Cô… Cô làm gì vậy hả?” Nhân viên nhìn bức tranh, lại nhìn Đường Sở Vì kêu lên: “Sao lại đụng vào tôi?”
¡… Tôi đụng Rồi nào?” Đường Sở Vi sững sờ, cô có đụng đâu?
“Tôi không đụng, anh nhầm à?”
“Sao có thể chứ! Chính cô đụng vào tôi nên bức tranh mới bị hỏng. Cô biết đây là bức tranh gì không? Đây là danh họa hơn hai ngàn năm trước, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, giá trị 180 triệu đô la!”
Một nhân viên khác cũng chỉ trích Đường Sở Vi: “Chính là cô, Đường Sở Vi, chính cô đã đụng!”
Động tĩnh ở đây gợi ra sự chú ý của không ít người.
“Chuyện gì vậy hả?” Một người đàn ông trung niên mặc quân trang, vóc dáng cao to bước tới, quát lên: “Kêu la làm gì? Còn biết lễ nghĩa không hả?”
“Ông Tiêu, chúng ta đang khiêng Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đến khu vực riêng thì lại bị Đường Sở Vi đụng vào, Høa… Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ bị hư!”
Tiêu Chinh cúi xuống nhìn bức tranh bị thủy tỉnh cứa rách, nhất thời sắc mặt thay đổi: “Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ bị hủy, nó… nó trị giá tới 180 triệu đô la!”
“Không phải tôi, không phải tôi!” Nghe thấy số tiền này, Đường Sở Vi lập tức hoảng hốt lùi lại. Đắt tiền như vậy sao cô đền nổi? Cho dù bán cả nhà họ Đường thì cũng không đền nổi.
Tiêu Chinh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đường Sở Vi: “Tôi sẽ không oan uổng bất cứ kẻ nào. Có camera ở đây, có phải là cô hay không cứ xem camera là biết. Người đâu, lấy video lại đây!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!