Chương 909: Phía trước núi Côn Luân
Thiên có thể đi vào cảnh giới thứ chín, điều này quả thật khiến Bạch Hiểu Sinh ngạc nhiên.
Năm đó khi ông ta luyện cảnh giới thứ chín đã mất trăm năm rồi.
Mà Thiên lại chỉ cần dùng thời gian mấy năm đã luyện được cảnh giới thứ chín, Long Nguyên, Long Huyết thật sự là đồ tốt.
Ông ta nhìn Thiên xuất hiện, vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Không ở bên trong Thiên Quốc của anh đi, chạy tới núi Lâm Lang của tôi làm cái gì?”
“Sư phụ, đệ tử tới khiêu chiến với người”
Thiên nhìn Bạch Hiểu Sinh, bình tĩnh nói ra một câu.
Bạch Hiểu Sinh không bất ngờ chút nào.
Ông ta đã nhìn Thiên lớn lên.
Dã tâm của Thiên cực kỳ lớn.
Anh muốn làm đệ nhất thiên hạ, muốn đứng ở đỉnh cao của thế giới, mà ông ta lại là sự phụ của Thiên, là khoảng cách mà Thiên không thể vượt qua được, Thiên muốn làm đệ nhất thiên hạ, đương nhiên phải đánh bại ông ta trước.
“Được lắm”
Bạch Hiểu Sinh gật nhẹ đầu, nói: “Nếu anh đã có chấp niệm như vậy thì tôi cho anh một cơ hội, một tuần sau đấu tại núi Côn Luân.
Bạch Hiểu Sinh để lại một câu sau đó liền nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Thiên.
Sau khi ông ta rời đi, một người đàn ông trung niên mới đi ra.
Ông ta vừa xuất hiện liền quỳ đầu gối xuống: “Thiên chủ”
Thiên phát nhẹ tay, nói: “Đứng dậy nói chuyện”
“Vâng”
Người đàn ông trung niên đứng dậy.
Thiên dặn dò: “Tung tin cho tôi, một tuần sau, tôi sẽ đấu với Bạch Hiểu Sinh ở núi Côn Luân”
“Vâng”
Trong thôn nhỏ.
Mấy ngày nay, Đường Sở Vi đều trong trạng thái lo lắng, lúc nào cũng nghĩ tới nhà họ Đường.
Sau khi Mộ Dung Xuân rời đi bốn ngày thì đã quay trở lại. Ông vừa quay lại đã đi tìm Giang Cung Tuấn ngay.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Anh Dung Xuân, chuyện nhà họ Đường đã giải quyết xong chưa?”
Mộ Dung Xuân gật đầu, nói: “Ừ, giải quyết xong rồi, kẻ ra tay với nhà họ Đường là Hà Nam của nhà họ Lạc, Đường Lăng đã cưỡng hiếp một tì nữ bên cạnh cậu chủ nhà họ Lạc, chính điều này đã dẫn tới thù hận của nhà họ Lạc, anh ra mặt giải quyết chuyện này rồi, thế nhưng…”
Vẻ mặt Mộ Dung Xuân mang theo chút nghiêm trọng.
Đường Sở Vi lo lắng hỏi: “Thế nhưng cái gì?”
Giang Cung Tuấn cũng nhìn về phía Mộ Dung Xuân, đợi câu trả lời của ông”
Mộ Dung Xuân nói: “Nhà họ Lạc không phải một gia tộc lớn mạnh gì, cũng giống như nhà họ Hồ thôi, gia trưởng của gia tộc cũng chỉ đạt cảnh giới cấp năm, nhà họ Đường có em và Sở Vi là hai nhân vật lớn, nhà họ Lạc cho dù ăn phải gan hùm cũng không dám ra tay với nhà họ Đường, anh tra hỏi rồi, có người giở trò sau chuyện này”
“Ai?”
Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn đồng thời lên tiến.
Mộ Dung Xuân lắc đầu: “Thời gian có hạn, anh vẫn chưa tra ra được đã phải về báo cho em tình hình rồi, Cung Tuấn này, thông qua chuyện này có thể khẳng định, có người ở trong tối đang ngắm vào em, thế nhưng lại không dám bước ra ngoài đầu với em, nên mới ra tay với nhà họ Đường, em phải cẩn thận một chút đấy”
Giang Cung Tuấn rơi vào trầm tư.
Ngắm vào anh?
Rốt cuộc là ai?
Là nhà họ Cửu hay thật sự là Giang Vô Song.
Nhất thời, anh cũng mơ màng rồi.
“Phải rồi, còn một chuyện đang lan truyền khắp nơi mấy ngày nay” Mộ Dung Xuân nghĩ tới gì đó.
“Chuyện gì?” Giang Cung Tấn nhìn ông, hỏi.
Mộ Dung Xuân nói: “Thiên khiêu chiến với Bạch Hiểu Sinh, mà Bạch Hiểu Sinh cũng đồng ý rồi, địa điểm ở núi Côn Luân, thời gian là ba ngày sau”
“Thiên khiêu chiến với Bạch Hiểu Sinh?”
Giang Cung Tuấn sững người.
Tin tức này quả thật vượt ngoài dự liệu của anh.
Bạch Hiểu Sinh là một người trường sinh, sống gần hai nghìn năm rồi, còn Thiên gần đây mới đạt tới cảnh giới chín Anh không ngờ, thiên lại không sợ chết, đi khiêu chiến với Bạch Hiểu Sinh như vậy.
Mộ Dung Xuân cười hị hị: “Cung Tuấn, đây là trận quyết đấu nghìn năm khó gặp, hai vị cảnh giới cấp chín đầu với nhau, thật sự là hiếm gặp lắm đấy, lẽ nào em không muốn đi xem chút sao?”
“Muốn”
Giang Cung Tuấn nói.
Sau khi nói xong, anh nhìn Sở Vi, lại nói lần nữa: “Chỉ là, bây giờ tạm thời em chưa đi được, Sở Vi sắp sinh rồi, em phải ở bên cạnh cô ấy.”
Nói thật, Giang Cung Tuấn thật sự muốn đi xem trận quyết đấu này.
Thuận tiện thỉnh giáo Bạch Hiểu Sinh, Thiên một chút, anh phải hỏi xem con đường luyện tới cấp chín của bọn họ.
“Muốn đi thì cứ đi đi”
Đường Sở Vi rất thoải mái.
Cô biết, mấy năm nay Giang Cung Tuấn rất hứng thú với chuyện luyện võ, anh đang nghiên cứu võ thuật, cô cũng biết, bây giờ Giang Cung Tuấn rất muốn luyện tới cấp chín.
Dường như đã biết sự lo lắng trong lòng Giang Cung Tuấn, cô cười nói: “Anh yên tâm đi đi, em không sao, em cũng đâu phải trẻ con, mặc dù sắp sinh rồi nhưng em vẫn khá mạnh mà, người luyện võ bình thường không tới gần được người em đâu, cho dù có mối nguy hiểm thật sự, có người tu luyện xuất hiện, em cũng có thể đấu lại được.”
Giang Cung Tuấn lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, nhà họ Đường vừa xảy ra chuyện, anh Dung Xuân cũng nói rồi, có người ở trong tôi đang ngắm vào anh, nếu như bây giờ anh rời đi, có người tìm tới cửa thì thật sự phiền phức đấy”
Mặc dù Giang Cung Tuấn rất muốn đi xem trận đấu của Bạch Hiểu Sinh và Thiên.
Thế nhưng giờ trong lòng anh, Đường Sở Vi là quan trọng nhất.
Sở Vị quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Giang Cung Tuấn nói như vậy, trong lòng Đường Sở Vi cũng rất vui mừng.
Cô cười nói: “Như vậy đi, em đi cùng với anh”
“Không được”
Giang Cung Tuấn lập tức từ chối, nói: “Em còn hai tháng nữa là sinh rồi, không thể đi được”
Đường Sở Vi bất lực, nói: “Em là người luyện võ, không yếu đuổi tới mức đó đâu, nói không chừng, đi tới núi Côn Luân chỉ mất có một ngày, thời gian vẫn kịp, chúng ta chuẩn bị một chút, ngày mai xuất phát”
“Thật sự không sao?” Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi. “Thật sự không có gì đâu” Đường Sở Vi cười nói: “Cơ thể của em em biết mà”
“Được rồi, vậy ngày mai đi”
Giang Cung Tuấn cũng rất hy vọng.
Kỳ vọng về trận đấu giữa những người tu luyện tới cấp chín, kỳ vọng vào trận đấu cam go này.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi, Mộ Dung Xuân, ba người cùng rời khỏi thôn, ngồi máy bay bay tới thành phố có núi Côn Luân.
Sau khi tới thành phố, Mộ Dung Xuân đi tìm một chiếc xe, lái xe vào khu núi.
Sau khi lái xe tròn một ngày mới có mặt tại núi Côn Luân.
Núi Côn Luân là một cánh rừng nguyên sinh.
Từ cổ xưa cho tới nay, truyền thuyết về núi Côn Luân rất nhiều, đây là một nơi có rất nhiều truyền kỳ đặc sắc.
“Cung Tuấn, phía trước là núi Côn Luân rồi.”
Mộ Dung Xuân dừng xe lại, chỉ về phía ngọn núi xa xa, nói: “Không có đường nữa rồi, chúng ta xuống xe đi bộ đi, nếu như anh không nhớ lầm, thời gian chiến đấu là trưa mai, buổi tối chúng ta có thể xuất hiện ở đỉnh núi Côn Luân rồi”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Ba người cùng nhau xuống xe.
Trận đấu của người luyện cảnh giới cấp chín, đây là lần đầu tiên xảy ra trong suốt nghìn năm trở lại đây.
Sau khi Thiên phát tán tin tức đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người luyện võ, không ít người nhanh chóng tới xem, có cả một số người nước ngoài cũng xuất hiện nữa.
Ba người Giang Cung Thần xuống xe, đi về phía trước. Tốc độc của bọn họ không phải nhanh lắm mà lại rất chậm rãi đi về phía trước. Trên đường, không ngừng có người luyện võ đi về phía trước với họ, hướng tới núi Côn Luân.
Những người này cũng chú ý tới Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi và Mộ Dung Xuân.
“Đây không phải là Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi sao?”
“Không phải bọn họ đã rút khỏi giang hồ rồi hay sao, sao lại xuất hiện rồi?”.
Không ít người nhìn thấy mấy người Giang Cung Tuấn, trong lòng đều vô cùng hoài nghi.