Chương 8: Quỳ xuống van nài
Giang Cung Tuấn nhún vai: “Sao lại vì anh?
Anh chỉ là trẻ mồ côi; sao lại quen biết với nhân vật lớn như Diệp Hình?”
“Xí, anh đừng vờ vịt nữa. Nội Kinh Các của anh là sao?”
Giang Cung Tuấn giải thích: “Anh nào có thể ở Nội Kinh Các. Nội Kinh Các là của một người bạn cùng viện mồ côi với anh, cậu ấy ra nước ngoài, biết anh không có chỗ ở nên cho anh sống ở đó để trông nhà giúp”
“Thật hay giả thế?” Đường Sở Vi nghi ngờ.
“Đương nhiên là thật. Sao hả? Chẳng lẽ Nội Kinh Các không phải của anh thì em sẽ ly hôn với anh à? Thì ra em thực dụng như vậy!”
“Không có đâu!” Đường Sở Vi chu môi: “Anh chữa lành cho em, giúp em có một cuộc sống mới, em đã gả cho anh thì chính là vợ anh. Anh nghèo cũng không sao, sau này em nuôi anh!”
“Sở Vị, tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi!”
Đúng lúc này, một người phụ nữ xông tới nhào lên mui xe. Mái tóc cô ta rối bời, khuôn mặt sưng vù, chắc là bị đánh. Cô ta chính là Ngô Gia Huệ. Sau đó Trần Lập cũng đi tới kéo tóc Ngô Gia Huệ, đập đầu lên mui xe khiến cô ta choáng váng.
“Con phò này, đều tại mày nên tao mới bị đuổi việc! Tao giết chết mày!”
“Anh Giang..” Ngô Huy lên tiếng.
Giang Cung Tuấn giơ tay lên: “Chuyện nhỏ thôi, đừng để ý. Đi đi”
“Chồng ơi, chuyện này..” Thấy Ngô Gia Huệ bị đánh đến mức trán chảy máu, Đường Sở Vi lo lắng hỏi: “Sẽ không xảy ra vấn đề chứ?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Vợ chồng người †a cãi nhau, chúng ta đừng can thiệp.”
“Sở Vi, nể tình chúng ta là bạn học, cậu van xin chủ tịch đừng đuổi việc tớ được không? Hu hu..” Tiếng khóc của Ngô Gia Huệ vang lên từ ngoài xe.
Nhớ lại yêu cầu của Ngô Gia Huệ, Đường Sở Vi lại tức giận. Ngô Gia Huệ dám kêu cô lên giường với người đàn ông khác! Nghĩ đến đây, cô lập tức đóng cửa kính xe.
“Sở Vị, tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi! Tớ có mắt không thấy núi Thái Sơn, không biết cậu quen với chủ tịch, van cậu hãy cho tớ một cơ hội đi! Tớ van cậu!” Ngô Gia Huệ quỳ xuống đất.
Trần Lập đánh cô ta một trận rồi cũng đến bên cạnh ghế lái, lấy một bao thuốc lá đắt tiền, kéo một điếu dâng lên: “Người anh em, à không, đại ca, hạ cửa kính xuống, tôi nói mấy câu với cô Đường được không?”
Ngô Huy quay lại nhìn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn gật đầu, Ngô Huy mới hạ cửa kính xuống. Trần Lập đi ra hàng ghế sau, đưa thuốc lá cho Giang Cung.Tuấn, nhưng anh không nhận. Trần Lập cười xấu hổ: “Cô Đường, tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, mong cô cứ coi tôi như rác rưởi vứt đi, cô nói với chủ tịch một tiếng đừng sa thải tôi, được không?” Nói xong, ông ta đưa một phong bì: “30 triệu, chút lòng thành của tôi: Đường Sở Vi quay sang nhìn Giang Cung Tuấn. Anh ôm cô, cười nói: “Đi thôi vợ, mang hợp đồng về nhà, sau đó anh sẽ được ông nội tán thành, em sẽ trở thành vợ chính thức của anh”
Đường Sở Vi lập tức hiểu ý Giang Cung Tuấn, gật đầu đồng ý. Dù sao cô cũng không quen Diệp Hình, không thể giúp hai người này. Hơn nữa Trần Lập với Ngô Gia Huệ đều là tự làm tự chịu.
“Ngô Huy, về thôi.”
“OKI” Ngô Huy lập tức nổ máy, lái xe nghênh ngang rời đi.
“Sở Vi..” Ngô Gia Huệ quỳ dưới đất hét lên.
Đường Sở Vi không quan tâm tới cô ta mà nhìn Giang Cung Tuấn thè lưỡi, nghịch ngợm nói: “Chồng ơi, hai người họ là vì em mới bị đuổi việc hả?”
Giang Cung Tuấn nói: “Cũng không hẳn. Vạn Quân là công ty lớn, không cho phép có sâu mọt.
Trần Lập lạm dụng chức quyền, sớm muộn gì cũng sẽ bị sa thải. Sự xuất hiện của em chỉ là ngòi nổ thôi”
Nghe vậy, Đường Sở Vi mới yên lòng.
Không lâu sau, hai người về tới nhà họ Đường.
Chuyện Đường Sở Vi khôi phục dung nhan khiến người nhà họ Đường nảy sinh tâm tư khác.
Cháu đích tôn nhà họ Đường là Đường Lăng còn mời bạn bè tới nhà, muốn giới thiệu Đường Sở Vi cho bạn bè. Bạn của anh ta là người nhà họ Tiêu, tên là Tiêu Thành, một tên con nhà giàu chỉ biết ăn chơi.
Tối qua nhà họ Tiêu xảy ra chuyện, nhưng người chết là Tiêu Bối Hoa, không mấy ảnh hưởng tới một tên ăn chơi như Tiêu Thành. Mấy năm nay ông nội anh ta năm giữ nhà họ Tiêu, tiền tiêu vặt của anh ta càng ngày càng ít, bây giờ lão ta đã chết, vị trí tộc trưởng chắc chắn sẽ rơi vào tay cha anh ta. Một khi cha anh ta kế thừa nhà họ Tiêu thì địa vị của anh ta cũng sẽ được tăng vọt.
Hơn nữa tang lễ của Tiêu Bối Hoa được làm giản lược, không cần người túc trực bên linh cữu.
Tiêu Thành nghe Đường Lăng nói Đường Sở Vi đã khôi phục sắc đẹp ngày xưa, là mỹ nhân cực phẩm nên anh ta mới tới nhà họ Đường để nhìn xem gái xấu trước kia trở nên xinh đẹp cỡ nào.
Trong biệt thự, người nhà họ Đường đều vây quanh Tiêu Thành, cung kính như đối với hoàng đế. Đường Lăng cảm thấy rất có thể diện, ngồi vắt chân trên sofa nói: “Ông nội, Tiêu Thành là bạn thân của cháu, cháu đã nói với anh ấy rằng Sở Vi là mỹ nhân, anh ấy mới tới nhà mình. Sở Vi phải ly hôn với thăng phế vật Giang Cung Tuấn kia, làm bạn gái cho anh Tiêu Thành.”
Đường Thành Lâm ngồi trên ghế cười nói: “Đương nhiên rồi. Chỉ có cậu chủ nhà họ Tiêu mới xứng đôi với Sở Vi”
Người nhà họ Đường a dua khiến lòng hư vinh của Tiêu Thành được thỏa mãn. Đây chính là địa vị của bốn gia tộc lớn ở thành phố Tử Đăng, con cháu của bốn gia tộc lớn đi đến đâu cũng là đối tượng được mọi người nịnh bợ.
“Ông nội”
Đúng lúc này, Đường Sở Vĩ và Giang Cung Tuấn cùng nhau đi tới. Cô lấy hợp đồng ra, sung sướng nói: “Ông nội, cháu đã mang hợp đồng của tập đoàn Vạn Quân về rồi đây. Ông có thể không đuổi Giang Cung Tuấn đi được không?”
Đường Lăng lập tức đứng dậy, chỉ vào Tiêu Thành ngồi vắt chéo chân trên sofa, giới thiệu: “Sở Vi, anh giới thiệu với em một chút, đây là Tiêu Thành, cậu chủ nhà họ Tiêu. Em biết nhà họ Tiêu không? Chính là gia tộc đứng đầu bốn gia tộc lớn.
Mau đi châm thuốc cho cậu Tiêu!”
Thấy Đường Sở Vi, Tiêu Thành trợn tròn mắt.
Anh ta biết trước kia Đường Sở Vi bị hủy dung, nhưng không ngờ khôi phục lại nghiêng nước nghiêng thành như thế này. Lần này đúng là không cất công vô ích, Đường Sở Vi còn xinh đẹp hơn bất cứ người phụ nữ nào mà anh ta từng chơi. Anh ta âm thầm thề nhất định phải lôi được Đường Sở Vi lên giường.
Đường Sở Vi liếc nhìn Tiêu Thành. Ánh mắt của anh ta khiến cô rất khó chịu: “Anh ta là ai?
Kêu em châm thuốc hả? Đừng hòng!”
“Láo xược!” Đường Thành Lâm quát lên, lạnh giọng nói: “Cháu ăn nói với cậu Tiêu kiểu gì vậy hả? Mau xin lỗi!”
Tiêu Thành biểu hiện rất rộng lượng, nâng tay nói: “Đường Thành Lâm, ông đừng quở trách Sở Ví. Tôi thích tính cách mạnh mẽ. Đúng rồi, Sở Vi mới nói gì nhỉ? Lấy đơn hàng của Vạn Quân? Thế là thế nào?”
Đường Lăng lập tức kể lại mọi chuyện. Lúc này Tiêu Thành mới chú ý tới Giang Cung Tuấn đứng sau lưng Đường Sở Vi. Anh ta còn tưởng Giang Cung Tuấn là tài xế, không ngờ lại là cháu rể mà Đường Thành Lâm chọn. Anh ta trầm mặt nói: “Đường Thành Lâm, tôi muốn Đường Sở Vị, lập tức hủy bỏ hôn nhân, không thì tôi sẽ gọi điện thoại! Cho dù Sở Vi đã lấy được đơn hàng của Vạn Quân thì Vạn Quân cũng sẽ hủy bỏ hợp đồng ngay. Đừng quên nhà họ Tiêu mới là đối tác thân thiết với tập đoàn Vạn Quân. Vạn Quân đã thỏa mãn nhà họ Tiêu rồi mới cho những công ty khác đơn hàng dư thừa!”
Giang Cung Tuấn liếc nhìn vẻ mặt kiêu ngạo.
của Tiêu Thành, nói: “Nghe bảo Tiêu Bối Hoa đã chết, cậu là người nhà họ Tiêu, không ở nhà túc trực linh cữu mà chạy tới nhà họ Đường làm gì?”
“Thằng kia, mày chán sống rồi hả?” Tiêu Thành lập tức đứng dậy túm cổ áo Giang Cung Tuấn, giơ tay tát lên. Giang Cung Tuấn nâng tay ngăn cản cái tát này, sau đó dùng sức đẩy anh ta ra. Mặc dù anh đẩy rất nhẹ, nhưng Tiêu Thành vẫn lảo đảo ngã xuống sofa, lửa giận lập tức bừng lên. Anh ta đi đến đâu cũng là đối tượng được nịnh bợ, bây giờ lại bị một thằng ở rể đẩy ngã! Ghê tởm hơn là thằng phế vật Giang Cung Tuấn này dám nhắc tới ông nội vừa qua đời của anh ta!
Ai cũng biết Tiêu Bối Hoa đã chết, nhưng không ai dám nhắc tới, vậy mà thằng Giang Cung Tuấn này.lại dám!,Anh.ta rút một con dao bên hông, ném xuống đất lạnh giọng quát: “Tự chặt một tay, bổn thiếu gia sẽ tha cho mày được sống, bằng không tao sẽ ném mày xuống sông cho cá ăn!”