Chương 487: Anh dám không
Một Giang Cung Tuấn, Cao Mãn Ngọc thật không để vào mắt.
Nếu không phải nhà họ Giang đã sớm lan truyền tin tức nhất định phải bảo vệ Giang Cung Tuấn, nếu có người dám làm Giang Cung Tuấn bị thương là đang đối địch với nhà họ Giang.
Sợ rằng cô ta vừa tới thành phố Tử Đằng đã giết chết Giang Cung Tuấn.
Hiện tại, vì đối phó Giang Cung Tuấn, khiến kế hoạch được tiến hành thuận lợi, cô ta còn tìm truyền nhân của Dược Vương Cốc tới.
Thiên hạ hôm nay luận y thuật, Dược Vương Cốc xưng thứ hai không ai dám xưng đệ nhất.
Chỉ có điều Dược Vương Cốc vẫn luôn cố gắng hạ thấp mình, người ngoài gần như không biết tới bọn họ.
Truyền nhân của Dược Vương Cốc xuất thế, Giang Cung Tuấn vốn không phải đối thủ.
“Được rồi, xuống dưới đi” Cao Mẫn Ngọc hơi vươn tay ra hiệu.
“Vâng”
Thanh niên này cung kính gật đầu sau đó xoay người rời khỏi.
Phố y học.
Trước cửa tiệm thuốc Thế Kỷ.
Ở đây đã có rất nhiều người hội tụ.
Là các bác sĩ tới từ các nhà thuốc trong phố y học, còn có một số người qua đường đi ngang qua, thậm chí ngay cả phóng viên truyền thông cũng tới rồi. Bọn họ đang livestream tình cảnh trước tiệm thuốc Thế Kỷ.
Đám người Hàn Kim Thần không vội.
Bọn họ đang đợi, đợi Giang Cung Tuấn xuất hiện.
Đồng thời bọn họ đang chờ người của Dược Vương Cốc đến.
Người ngoài không biết Dược Vương Cốc, thế nhưng anh ta lại biết.
Anh ta và Hồng Tứ đều đã từng là đệ tử Dược Vương Cốc, thậm chí có thể nói bọn họ còn chẳng được tính là đệ tử Dược Vương Cốc, chỉ là người hái thuốc trong Dược Vương Cốc. Coi như là vậy, bọn họ vẫn học tập được một thân y thuật đáng sợ.
Mà lần này người xuất hiện là truyền nhân Dược Vương Cốc.
Y thuật thiên hạ vô song, Giang Cung Tuấn vốn không được bọn họ đặt vào mắt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đảo mắt đã hơn nửa giờ trôi qua, thế nhưng Giang Cung Tuấn vẫn chưa xuất hiện.
Các bác sĩ ở tiệm thuốc Thế Kỷ cũng có chút lo lắng, đều nhìn Đường Sở Vi, mấy nhân vật đại biểu như Mặc Y không nhịn được hỏi: “Cô Sở Vi, lúc nào anh Giang mới đến vậy?”
Đường Sở Vi lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, phát hiện đã hơn nửa giờ trôi qua, bèn gọi điện thoại cho Giang Cung Tuấn lần nữa, hỏi: “Chồng, anh đang ở đâu vậy, sao còn chưa đến?”
“Trên đường có tai nạn xe, bị kẹt xe, sợ rằng trong thời gian ngắn không cách nào thông xe được” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Giang Cung Tuấn.
“Anh cố gắng nhanh lên.” Đường Sở Vi cũng rất lo lắng.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn nói xong lại cúp điện thoại.
Đường Sở Vi nhìn các bác sĩ của tiệm thuốc Thế Kỷ, nói: “Không cần lo lắng, hiện tại anh ấy đã đang trên đường chạy tới, chỉ có điều anh ấy bị kẹt xe, hẳn phải một lát nữa mới có thể đến”
Nhận được Đường Sở Vi đáp lời, đám người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mà Hàn Kim Thần lại vẫn bày ra vẻ mặt có chỗ dựa không sợ gì.
Chớp mắt một giờ đã đến.
Dưới ánh mắt soi mói của ngàn vạn người, Hàn Kim Thần đứng lên quét mắt nhìn rất nhiều bác sĩ và người nhà họ Đường trước cửa tiệm thuốc Thế Kỷ, nhếch miệng lên, “Đường Sở Vi, một giờ đã qua, Giang Cung Tuấn đâu? Vì sao anh ta còn chưa tới? Chẳng lẽ anh ta sợ thật?”
“Hừ”“
Đường Sở Vi lạnh lùng nói: ‘Đã trên đường tới.”
“Ha ha…”
Hàn Kim Thần bật cười, “Từ nơi nào tới đây mà cần thời gian dài như vậy? Nếu anh ta sợ thì cứ nói thẳng ra, tôi tuyệt đối sẽ không làm khó các người. Chỉ cần các người giải tán tiệm thuốc Thế Kỷ là được. Mà các người…”
Anh ta nhìn đám bác sĩ, cất cao giọng nói: “Chỉ cần các người gia nhập trung tâm y tế Thái Thượng, như vậy sau này các người lại có thể hành nghề y, nếu không các người sẽ bị tước tư cách hành y vĩnh viễn”
“Hàn Kim Thần, anh quá ngông cuồng, anh tưởng anh là ai mà nói muốn cướp tư cách hành nghề y của chúng tôi là có thể cướp tư cách hành nghề y của chúng tôi?”
“Đúng vậy, anh cũng quá tự đại.”
“Tôi có bằng bác sĩ, cho dù tôi đi tới đâu cũng đều có tư cách hành nghề y”
Các bác sĩ trong tiệm thuốc Thế Kỷ sôi nổi mở miệng.
Ngay cả một số bác sĩ đang vây xem bên cạnh cũng mắng Hàn Kim Thần.
Hàn Kim Thần cười nói: “Bởi vì rất nhanh tôi sẽ thành lập một hiệp hội y học Đại Lan, hiệp hội này sẽ thay thế hiệp hội trung y, đồng thời sẽ thông cáo thiên hạ, chỉ khi đạt được giấy chứng nhận của y học Đại Lan mới có tư cách hành nghề y. Nếu không sẽ là trái pháp luật”
“Anh cho rằng anh là ai, anh nói thế nào thì tính thế ấy sao?”
“Khẩu xuất cuồng ngôn”
Đám người bày ra vẻ mặt coi thường.
Nhưng chỉ có Đường Sở Vi cho rằng Hàn Kim Thần có năng lực như thế.
Bởi vì rõ ràng năng lực của tập đoàn sau lưng anh ta rất đáng sợ, muốn thành lập một hiệp hội y học Đại Lan cũng không phải việc khó.
“Sao anh ấy còn chưa đến?”
Cô lo lắng không ngừng nhìn về phía xa.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn vẫn chưa xuất hiện.
“Đường Sở Vị, tôi hỏi cô một lần nữa, cô có dám nhận lời khiêu chiến không?” Hàn Kim Thần hùng hổ doạ người mở miệng.
Người nhà họ Đường đều không biết y thuật, đối mặt với thần y như Hàn Kim Thần, bọn họ cũng không có biện pháp nào, càng không dám nói lời nào. Bọn họ cứ nhìn Đường Sở Vi, chờ đợi cô tỏ thái độ.
“Nhận, sao lại không nhận.”
Đường Sở Vi không khiếp đảm chút nào mà nhìn Hàn Kim Thần, lạnh lùng nói: “Nếu anh đã tới cửa phá quán, tiệm thuốc Thế Kỷ tôi nhất định sẽ tiếp tới cùng. Nếu chúng tôi không phải đối thủ của trung tâm y tế Thái Thượng, vậy phải đóng cửa thì đã sao.”
Đường Sở Vi biết Giang Cung Tuấn đang trên đường chạy tới, cô cũng biết y thuật hiện tại của Giang Cung Tuấn.
Một Hàn Kim Thần vốn không đủ dùng.
€ô có đủ lực lượng để nói ra lời này.
“Giang Cung Tuấn đâu? Lẽ nào cô định trông cậy vào đám lang băm này tới tỷ thí y thuật với tôi?” Hàn Kim Thần nhìn một số bác sĩ của tiệm thuốc Thế Kỷ. Bọn họ đều là bác sĩ đã hành nghề mấy chục năm, có trình độ y thuật cực cao, nói là danh y cũng không quá đáng.
Hiện tại lại bị nói thành lang băm, sắc mặt nguyên một đám đều trở nên khó coi, nhưng cuối cùng bọn họ lại không tìm ra lời nào để phản bác.
Chỉ có điều trong lòng bọn họ đè nén một cơn giận, hận không thể chém Hàn Kim Thần thành muôn mảnh.
Đường Sở Vi mở miệng nói: “Nếu đã đến phá quán, vậy các bác sĩ trong tiệm thuốc Thế Kỷ đều có tư cách so tài với anh. Về phần kết quả sau khi so tài mới biết được”
Đường Sở Vi lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Kim Thần, sau đó cô lại nhìn không ít bác sĩ phía sau, nhỏ giọng nói: “Trên đường kẹt xe, không biết lúc nào Giang Cung Tuấn mới có thể tới, ở đây có nhiều phóng viên truyền thông đưa tin như vậy, chúng ta không thể khiếp đảm. Cho dù không thể địch lại Hàn Kim Thần cũng phải bày đủ khí thế.
Ai dám tới tỷ thí với anh ta kéo dài thời gian trước?”
“Hàn Kim Thần, tôi tới tỷ thí với anh một phen.”
Đào thi có xưng hào Vô Cực Diêu Ông lập tức đứng dậy.
Ở trong nước, y thuật của ông ta cũng có thể xếp số một số hai. Vài chục năm nay cũng chỉ có Phương Vĩnh Cánh có thể đè ép ông ta một bậc, còn có Hàn Kim Thần mà ông ta từng bị bại một lần.
Hiện tại vì kéo dài thời gian, cho dù chiến bại ông ta cũng không tiếc.
“Tốt”
Hàn Kim Thần cười to một tiếng, nói: “Đào Thi, ông phải hiểu rõ, lần tỷ thí này không phải tỷ thí bình thường, đây là lấy sinh mạng ra làm tiền đặt cược, ông dám không?”
Một câu ông dám không triệt để khiến Đào Thi kinh hãi.
Dùng tính mạng để đặt cược?
Nói thật, ông ta không dám.
Ông ta dại ra tại nguyên chỗ, nửa ngày không thể trả lời.
“Đào Thi, ông dám tiếp chiến sao?” Hàn Kim Thần mở miệng lần nữa, hùng hổ doạ người nói: “Nếu dám nghênh chiến vậy thì ký hiệp nghị đặt cược, nếu trong lúc tỷ thí độc phát thân vong, đối phương không có bất kỳ trách nhiệm gì.”
Nghe thấy quy định tỷ thí, đám người đang xem náo nhiệt ở đây đều hít một hơi khí lạnh.
Tỷ thí này quá tàn khốc.
Ai dám nghênh chiến?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!