Chương 146: Buộc Đóng Cửa Nhà Máy
Đường Sở Vi đi rồi, rời khỏi chỗ Bạch Vân.
“Hoàn mỹ, cực phẩm”
Khống Ngũ vẫn yên lặng nhìn Đường Sở Vi đi đến.
Trên mặt gã hiện lên một vẻ tham lam.
Đã sớm nghe đến tên Đường Sở Vi, không thể khước từ, cuối cùng hôm nay đã gặp được.
Gã lấy điện thoại, đánh một dãy số.
“Lập tức tới gặp tôi”
Rất nhanh, một tên đàn ông mặc một cái áo màu vàng ngắn tay, tóc để dài, bộ dạng giận dữ đi đến, vẻ mặt tràn đầy ý cười: “Anh Ngũ, có việc gì sao?”
Khổng Ngũ dặn dò: “Gọi một ít anh em đến gây sự ở xưởng chế biến Vĩnh Thái. Đừng làm ồn ào quá, khiến Vĩnh Nhạc không thể tiếp tục vận hành bình thường là được”
“Tất nhiên là được. Chút việc nhỏ đó, không thành vấn đề”
Trên mặt Khổng Ngũ ẩn chứa ý cười nghiền ngẫm, lầm bầm lầu bầu: “Đường Sở Vị, tôi nói rồi, chẳng mấy mà cô quay trở lại van xin tôi”
Đường Sở Vi về tới Vĩnh Thái.
Tiên không đòi được, cô cũng rất buồn bực.
Cô chuẩn bị các loại tài liệu liên quan, còn cả một ít chứng cớ thua kiện trước đó của Bạch Vân. Sau khi sửa sang lại, cô bắt đầu liên hệ luật sư.
“Chủ tịch…”
Đường Long vội vội vã vã chạy đến.
“Có chuyện gì?” Đường Sở Vi nhíu mày, nói: “Sao lại không có quy tắc như thế này, lỗ mãng sơ xuất, còn ra thể thống gì nữa?”
“Không phải, chủ tịch, có người đang gây rối ở công xưởng, là người của Bạch Vân. Thời gian trước những kẻ này cũng từng đến làm loạn, bây giờ lại đến nữa”
Nghe vậy, mày Đường Sở Vi nhíu lại.
Khổng Ngũ nói sớm muộn gì cô cũng đến tìm gã.
Thì ra là chuyện này.
Cô thản nhiên nói: “Báo cảnh sát.”
“Chủ tịch, vô dụng thôi ạ. Bối cảnh của Bạch Vân rất lớn, hai bên hắc bạch đạo đều có người, hơn nữa có một đại cổ trong ở đó là quan lớn Tử Đằng, quyên lực trong tay rất to. Trước đó chúng ta cũng báo cảnh sát, chỉ là sau khi họ đến thì căn bản vô dụng. Đợi cảnh sát đi rôi, những người này lại làm loạn tiếp “
“Còn không có cách nào?” Đường Sở Vi giận dữ đập một cái lên bàn.
Đường Long hỏi: “Chủ tịch, cô đến Bạch Vân gặp Khổng Ngũ sao? Cô đã nói gì với gã, vì sao gã lại đến đây trả thù Vĩnh Thái?”
Đường Sở Vi hơi ngừng tay: “Được rồi, anh đi ra đi, chuyện này chính tôi sẽ giải quyết.”
“Dạ, chủ tịch, cô nên nhanh đi ạ. Hiện tại công xưởng mới phục hồi sản xuất thôi, nếu lại xảy ra chuyện, công nhân sẽ thất vọng đau khố lắm, thậm chí còn tạm rời cương vị công tác.”
“Tôi biết rồi.”
Đường Long lúc này mới xoay người rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, Đường Sở Vi cũng hết đường xoay xở.
Ngay cả báo cảnh sát cũng không thể, với năng lực hiện tại của cô, vẫn chưa đủ để xử lý việc này. Bây giờ chỉ có một người có thể giải quyết.
Phải là cậu Giang thần bí đó.
“Chẳng lẽ thật sự phải đi tìm anh ta sao?”
Đường Sở Vi lắc đầu.
Cô không muốn đi tìm cậu Giang thần bí này.
Không muốn lại có liên quan gì đến cậu Giang này nữa. Vì cô là người có chồng rôi, cô sợ chính mình sẽ yêu phải cậu Giang thần bí kia.
Cô không muốn làm chuyện có lỗi với Giang Cung Tuấn.
Cô ngồi ngẩn ra trong văn phòng.
Sau khi anh ta rời đi, Đường Sở Vi cũng hết đường xoay xở.
Ngay cả báo cảnh sát cũng không thể, với năng lực hiện tại của cô, vẫn chưa đủ để xử lý việc này. Bây giờ chỉ có một người có thể giải quyết.
Phải là cậu Giang thần bí đó.
“Chẳng lẽ thật sự phải đi tìm anh ta sao?”
Đường Sở Ví lắc đầu.
Cô không muốn đi tìm cậu Giang thần bí này.
Không muốn lại có liên quan gì đến cậu Giang này nữa. Vì cô là người có chồng rồi, cô sợ chính mình sẽ yêu phải cậu Giang thần bí kia.
Cô không muốn làm chuyện có lỗi với Giang Cung Tuấn.
Cô ngồi ngẩn ra trong văn phòng.
Chiều hôm đó, Đường Long lại đến văn phòng, nói đám người kia huyên náo rất lớn, anh †a cũng không thể đi làm bình thường.
Đường Sở Vi cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể đóng xưởng tạm thời, cho công nhân nghỉ việc.
Giang Cung Tuấn đi gặp Ngô Huy, thương lượng với anh ta chuyện tạm giữ chức.
Việc này Ngô Huy cũng chưa quyết định.
Giang Cung Tuấn suy nghĩ, tính sẽ tùy tiện đi đến nhận đại một chức, đây coi như là cho Đường Sở Vi một công đạo.
Chỉ là anh cũng không sốt ruột.
Sau một buổi sáng để Ngô Huy chờ đợi, anh quay về. Cả buổi chiều, anh đều ở nhà.
Tối đó, Đường Sở Vi trở về.
Cô ủ rũ.
Giang thần dọn xong đồ ăn, nói: “Vợ ơi, anh cơm. Anh thấy vẻ mặt em có hơi không ổn lắm.
Có chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không, không có gì”
Đường Sở Vi khế ngừng tay.
Không phải cô không muốn nói, chỉ là nói chuyện này với Giang Cung Tuấn cũng vô dụng, chỉ làm tăng thêm phiền não của cô.
Lúc ăn cơm, cả Hà Diệp Mai cũng nhìn ra Đường Sở Vi có phần không ổn. Bà không kìm được hỏi: “Sở Vi, làm sao vậy, chau mặt nhíu mày?”
“Mẹ, không có gì đâu.”
“Còn nói không có gì cả, viết hết trên mặt rồi.”
“Là, là chuyện của công ty” Đường Sở Vi bất đắc dĩ mà mở miệng, nói: ‘Xí nghiệp dược Bạch Vân nợ Vĩnh Thái ba nghìn vạn tiền hàng. Hôm ăn, lại dọn chén bát rồi rửa chúng. Phải hơn nửa giờ sau, anh mới dọn sạch bếp, lại cầm túi rác đi ra khỏi nhà bếp “Mẹ, con ra ngoài đổ rác”
“Sở Vi, anh ra ngoài đổ rác”
Giang Cung Tuấn gọi hai câu, nhưng cũng không ai đáp lại anh.
Mà anh cũng quen rồi Anh cầm túi rác ra khỏi cửa.
Ra khỏi cửa, sau khi đã quăng rác xong, anh lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Huy.
“Anh Giang, có chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn u ám, giọng nói lạnh lùng: “Gọi điện cho Quỷ Kiến Sâu, mượn cho tôi một nghìn người.”
Ngô Huy đang năm trên mặt chiếu, mà giường anh ta lại bị Văn Tâm chiếm giữ.
Anh ta nhất thời xoay người đứng lên, hỏi: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Chút chuyện nhỏ. Gọi một nghìn người, ba trăm cỗ máy xúc, đem đến xưởng của xí nghiệp dược Bạch Vân san nó thành đất báng. Cậu lái xe đến đón tôi, chúng ta đi xem tổng bộ xí nghiệp dược Bạch Vân”
“Được.”
Ngô Huy cúp điện thoại, ngay lập tức gọi điện thoại cho Quỷ Kiến Sầu “Anh cả Quỷ, sắp xếp một nghìn anh em, ba trăm cô máy xúc, đem đến xưởng của xí nghiệp dược Bạch Vân san thành đất bảng cho tôi. Đừng khiến người khác bị thương, Tiêu Dao Vương sẽ giải quyết tốt hậu quả”
Văn Tâm đang ngồi trên giường bấm điện thoại nghe được tiếng Tiêu Dao Vương này, tinh thần tỉnh táo ngay lập tức. Cô ấy quay người đứng dậy, trên mặt lộ ra hưng phấn, hỏi: “Anh Ngô Huy, sao thế, đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Văn Tâm không hề trang điểm đậm đẹp đẽ, chỉ để mặt mộc.
Bộ dạng cô ấy nhìn rất tốt, da thịt trắng nõn, có phần mũm mĩm của trẻ con. Cô ấy mặc váy ngắn, một cái áo sơ mi trắng ngắn tay, trước áo có vẽ một tấm ảnh phim hoạt hình.
Ngô Huy nhìn cô ấy một cái, nói: “Em yên tâm đợi ở phòng khám cho anh”
Nói xong, anh ta xoay người ra khỏi cửa.
“Này, anh Ngô Huy, đợi em đã”
Văn Tâm vội vã quay người đứng dậy, vừa xỏ giày vừa gọi to.
Ngô Huy đã đi khá xa rồi, cô ấy không xỏ luôn giày, cầm nó đuổi theo.
Ở bên ngoài, trên xe.
Ngô Huy nhíu mày nói: “Đừng náo loạn, anh đi làm chuyện quan trọng.”
“Em,em không náo loạn mà. Em cũng muốn đi làm chuyện quan trọng. Karatedo, Triệt Quyền Đạo, Vịnh Xuân, Thái Cực, Bát Quái Liên hoàn chưởng, Thái Quyền, em đều tinh thông. Lúc đánh nhau chắc chắn em là cao thủ nhất đẳng, tuyệt đối sẽ không để anh bị kéo chân.”
Ngô Huy nhức đầu.
Sao anh ta cứ xui xẻo như vậy, đụng phải con nhóc chết tiệt này.
Văn Tâm không chịu đi, Ngô Huy cũng hết cách, nhäc nhở nói: “Anh vẫn nên nhắc em, vị sáng nay đến kia cũng không dê chọc. Đợi lát nữa gặp rồi, xin em đừng nói lung tung”
“Anh Giang thôi mà, em biết rồi. Anh ấy tốt tính lãm, dê ở chung”