Chương 1172: Vẫn chưa phải lúc trở về
Giang Cung Tuần xuất hiện trong lúc Minh Lam Tông bị đánh bại, Tiên phủ một lần nữa biến thành chiếc nhẫn xuất hiện trên ngón tay.
Anh lo lắng người của Ma tộc vẫn chưa rời đi nên đã nhìn quanh bốn phía một cách cẩn thận, và thận trọng dò dẫm về phía trước.
Quả đúng là như vậy, có rất nhiều người mặc áo choàng màu đen đeo mặt nạ đang canh giữ bên ngoài đống đổ nát.
Anh không dám tiếp tục ra ngoài nữa.
Anh đã đổi phương hướng.
Thế nhưng, dù thay đổi bao nhiêu phương hướng thì cũng đều như vậy, đống đổ nát đã bị Ma tộc bao vây rồi, anh có đôi cánh cũng khó mà thoát ra được.
Ma tộc Hộ pháp cho rằng anh vẫn còn ẩn náu ở trong đống đổ nát này, nhưng Ma tộc đã tìm rất lâu nhưng đều không tìm thấy anh, lúc này chúng mới phái người đến bao vây chỗ này lại.
“Làm thế nào đây?”
Dưới một khối nham thạch khổng lồ trong đống đổ nát, Giang Cung Tuấn ngồi xuống đất với vẻ mặt suy tư.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến từ phía xa.
Một vài thành viên của Ma tộc đi tới và dò xét trong đống đổ nát này.
Giang Cung Tuấn thu lại hơi thở, anh ẩn náu vào chỗ kín, không dám lộ ra ngoài.
Một khi lộ ra ngoài thì anh sẽ phải đối diện với rất nhiều cao thủ muốn truy sát anh, với thực lực hiện nay của anh thì chưa chắc có thể sống sót dưới sự truy sát của nhiều tên cao thủ như vậy.
Cho tới tận khi tiếng bước chân đi xa, Giang Cung Tuấn mới dám hít thở.
Anh ngẩng đầu nhìn vết nứt của phong ấn trong không trung và thầm suy tư: “Chẳng lẽ phải trực tiếp xuyên qua phong ấn để về Trái Đất sao?”
Giang Cung Tuấn muốn trở về Trái Đất bởi vì đây là lối thoát duy nhất của anh hiện nay, nhưng trong Tiên phủ vẫn còn không ít những người được gọi là thiên tài của Giới Sơ Khai, những thiên tài này vốn dĩ không muốn đến Trái Đất.
Hơn nữa, anh còn đang nghĩ đến Long vực.
Anh không hiểu về Long vực, chỉ biết rằng đây là một nơi tồn tại từ thời Thượng Cổ, cứ năm mươi năm sẽ mở một lần, mỗi lần chỉ có mười người có thể đi vào.
Đi vào Long vực sẽ có được lợi ích vô cùng to lớn.
Giang Cung Tuấn trốn dưới tảng đá lớn và nghĩ đến Long vực.
Suy nghĩ một lúc anh bèn từ bỏ.
“Nếu như tôi đoán không sai thì Giới Sơ Khai hiện nay đã sắp bị Ma tộc chiếm giữ rồi, chắc chắn sẽ không đi được Long vực, tôi cũng đã rời khỏi Trái Đất hơn một năm rồi, cũng không biết tình hình trên Trái Đất hiện nay ra sao, không biết kiếp nạn thứ hai trên Trái Đất đã xuất hiện chưa?
Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm.
Anh ngẩng đầu nhìn lên không trung, muốn trực tiếp xuyên qua khe hở rời khỏi Giới Sơ Khai.
“Giang Cung Tuấn”
Lúc này, trong Tiên phủ truyền tới một giọng nói.
Đây là giọng nói của Tổ Quỳnh.
Giang Cung Tuấn lập tức có được liên lạc với Tổ Quỳnh, anh hỏi: “Sao rồi?”
Một tấm trục cuốn bay ra từ trong Tiên phủ.
Giang Cung Tuấn đón lấy và nói: “Đây là cái gì?”
Giọng nói của Tổ Quỳnh từ trong Tiên phủ truyền đến: “Đây là bùa chú do tôi làm ra, chỉ cần kích hoạt bùa chú là có thể trực tiếp phá vỡ hư không, biến mất ở đây và xuất hiện ở một nơi khác, bây giờ anh vẫn không thể rời khỏi Giới Sơ Khai”
“Tại sao?”
Giang Cung Tuấn nghi ngờ hỏi: “Tại sao bây giờ tôi vẫn không thể rời khỏi Giới Sở Khai?”
Tố Quỳnh nói: “Tôi cũng không thể nói ra lý do là tại sao, thế nhưng để đạt tới cảnh giới này của tôi, tôi đã phải gắng gượng để có thể thăm dò được một số bí mật, tôi có thể cảm nhận được, nếu bầy giờ anh rời khỏi Giới Sở Khai thì sẽ mất đi rất nhiều thứ.”
“Mất đi cái gì?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Tố Quỳnh nói: “Điều này thì tôi không biết, anh chỉ cần nhớ rằng Minh Ninh Trung chỉ có ý trời là được, ngày đó khi ở trái đất, tôi xé phong ấn cho anh rời đi, nhưng anh lại xuất hiện trong Giới Sở Khai, đây chính là ý trời”
Giang Cung Tuấn cau mày nói: “Rồi loạn như vậy á”
Nhưng nếu Tố Quỳnh đã nói như thế, vậy bây giờ anh thực sự không thể rời đi.
bây giờ mà rời đi thì sẽ mất đi những thứ gì đây?
Mất đi cái gì nhỉ?
Giang Cung Tuấn không nghĩ ra, Tổ Quỳnh cũng không nói rõ.
Giang Cung Tuần nhìn trục cuốn trong tay.
Kích hoạt Chân Nguyên, một ít Chân Nguyên nhập vào trong trục cuốn, đúng lúc này, dòng chữ bí ẩn trên trục cuốn bỗng sáng lên, nó trở lên sống động, ngay sau đó, có một cỗ lực rất mạnh bật ra từ trong trục cuốn.
Cỗ lực này ôm đồm lấy anh rồi trực tiếp biến mất tại chỗ.
Giang Cung Tuấn cảm thấy hoa mắt, khi lần nữa xuất hiện thì anh đã ở một nơi xa lạ rồi.
Chỗ này cũng không phải là đống đổ nát nữa, mà là một nơi non xanh nước biếc.
Giang Cung Tuấn nhìn cảnh sông núi trước mắt, nhìn đến dòng sông cách đó không xa, anh thở dài một hơi và lẩm bẩm nói: “Cuối cùng cũng đã rời khỏi Minh Lam Tông rồi, không biết thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, Ma tộc có còn ra tay với Thần Viện và Cổ tộc không nữa”
“Cũng không biết Du Huyền ở Thần Viện ra sao rồi?”
Lúc này, Giang Cung Tuấn liền nhớ đến Du Huyền.
Nhớ đến cô gái đã cứu anh khi lần đầu anh đến Giới Sơ Khai.
Anh dự định sẽ đến Thần Viện để thăm cô ta trước.
Anh nhanh chóng rời đi.
Rời xa khu vực này, anh đi về phía Thần Viện.
Anh đi liên tục trong nhiều ngày liền, cho tới tận khi hoàn toàn cách xa khu vực Minh Lam Tông, anh mới mở Tiên phủ ra, thả toàn bộ những người ở trong đó ra.
“Bây giờ mọi người an toàn rồi, mọi người đến từ đâu thì hãy về chỗ đó đi.”
Giang Cung Tuấn mở miệng nói.
“Giang Cung Tuấn, cảm ơn ân cứu mạng của cậu.”
“Cảm ơn cậu rất nhiều”
“Ân tình này tôi mãi mãi ghi nhớ”
Không ít người chào tạm biệt Giang Cung Tuấn sau đó nhanh chóng rời đi.
Người ở khu vực này càng ngày càng ít.
Tất cả mọi người đều đã rời đi, chỉ có Ngọc Mỹ và Xung Phan Bá vẫn còn ở lại đây.
Xung Phan Bá nhìn Giang Cung Tuấn rồi hỏi: “Giang Cung Tuấn, bây giờ cậu không về Trái Đất à?”
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, anh nói: “Tôi tạm thời sẽ không trở về, đợi đến khi tôi trở nên đủ mạnh thì tôi sẽ trở về, đợi khi tôi trở về Trái Đất chính là lúc trưởng lão Minh Lam Tông bị tiêu diệt”
“Vậy tôi đến Trái Đất đây”
Xung Phan Bá ngẩng đầu nhìn lên không trung, anh ta nhìn thấy vết nứt phong ấn trong không trung, trong vẻ mặt hiện lên sự mong mỏi khát khao.
Sau đó, anh ta nhìn Giang Cung Tuấn rồi nói: “Dù thế nào đi chăng nữa thì lần này tôi vẫn phải cảm ơn cậu, nếu như không có cậu, có lẽ tôi đã chết ở Minh Lam Tông rồi, tôi sẽ đến Trái Đất trước và đợi cậu ở đó, tôi sẽ luôn nhớ đến trận chiến hôm đó ở núi Vạn Quật, cậu phải sống cho thật tốt, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ đánh bại được cậu”
Vẻ mặt Xung Phan Bá mang theo sự tự tin.
Anh ta là Bậc đại thần thông, anh ta không thua kém bất kì ai cả.
Giang Cung Tuấn cũng nhìn ra được Xung Phan Bá không phải là loại người gian ác gì cả.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Sau khi đến Trái Đất, đừng tiết lộ tin tức của tôi, đặc biệt là không được để Minh Lam Tông trên Trái Đất biết, còn nữa, nếu như có thể, anh hãy đến Long Quốc tìm vợ tôi, cô ấy tên là Đường Sở Vị và nói với cô ấy mọi việc của tôi vẫn ổn, anh nhớ kĩ tin tức của tôi chỉ có thể nói cho Đường Sở Vi, đừng tiết lộ với những người khác Giang Cung Tuấn cảm thấy Xung Phan Bá cũng là người đáng tin tưởng.
Anh rất nhớ Sở Vị.
Nhưng tạm thời bây giờ không thể trở về.
Chỉ có thể nhờ Xung Phan Bá chuyển lời giúp.
Xung Phan Bá gật đầu đáp: “Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời cho anh”
Nói xong, anh ta nhảy lên rồi xuất hiện ở không trung.
Dưới cái nhìn chăm chú của Giang Cung Tuấn và Ngọc Mỹ, cơ thể của anh ta đi vào trong vết nứt của phong ấn, rồi ngay sau đó biết mất trong tầm mắt của hai người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!