Hàn Kiêu tự cao tự đại, kiêu ngạo nhìn về phía Hàn Ngọc: “Khiến mày thất vọng rồi, thể diện của tao lớn hơn mày tưởng rất nhiều!”
Nói xong những lời đó, Hàn Kiêu diễu võ giương oai đầy khiêu khích nhìn Lục Khải vài lần, sau đó bước vội ra ngoài, chuẩn bị chào đón những ông lớn của hiệp hội doanh nhân.
Mà Hàn Bằng Trình thì lại đầy đắc ý dìu Hàn Quang Thái ra ngoài.
“Bố, lần này thằng bé Hàn Kiêu làm không tệ, có thể mời cả mười hai người trong hội đồng đến!”
“Tốt! Tốt! Có tương lai, sau này nhà họ Hàn chúng ta phải dựa vào thằng bé rồi!”
Hàn Quang Thái xúc động đến mức tay cầm gậy cũng có chút run rẩy.
Khác với Hàn Bằng Trình tương lai rộng mở, thì vợ chồng Hàn Bằng Phi và Triệu Nhược Hà lại đầy ủ rũ, sắc mặt tái mét.
Nhất là Triệu Nhược Hà, nhìn thấy ba người nhà Lục Khải lại thấy tức.
“Chúng mày còn đứng nghệt mặt ra đó làm gì? Không nghe thấy nhân vật quan trọng tới hả? Mau cút qua một bên đứng đi, đừng có cản đường cản lối!”
“Những người đó không phải là kẻ mà chúng mày có thể chọc được đâu!”
Nghe giọng nói đầy chanh chua của Triệu Nhược Hà, Hàn Bằng Trình nở nụ cười: “Em đâu, đây chính là con cháu nhà em, em đối xử với chúng nó như vậy hả?”
“Cái gì mà còn với cả cháu? Tôi không quen biết gì chúng nó! Từ khi ông cụ đuổi Hàn Ngọc ra khỏi nhà họ Hàn thì tôi đã không có đứa con gái này nữa rồi!”
Nói tới đó, dường như Triệu Nhược Hà vẫn thấy chưa đủ hả giận, căm tức nhìn Hàn Ngọc: “Cô nhớ kỹ cho tôi, sau này đừng có nói tôi là mẹ cô, tôi không có đủ mặt để mất nữa đâu!”
Nghe Triệu Nhược Hà nói thế, tất cả mọi người đều vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười, trong mắt bọn họ, Lục Khải và Hàn Ngọc chỉ là loại oắt con không có chút tôn nghiêm nào!
Trong ánh mắt sùng bái của tất cả mọi người, Hàn Kiêu đi tới trước mặt mười hai người trong hội đồng.
Điều khiến hắn không ngờ là mấy người đó hắn đều chưa gặp bao giờ!
Nhưng chuyện đã tới nước này, hắn cũng không đủ thời gian để suy nghĩ nhiều.
“Cảm ơn mười hai thành viên hội đồng đã nể mặt tôi, bận rộn như thế vẫn tới tham gia đại thọ tám mươi của ông nội tôi, tôi…”
Hàn Kiêu còn chưa nói dứt lời thì đã bị hai vệ sĩ thô lỗ đẩy ra.
Mười hai thành viên hội đồng chẳng thèm liếc nhìn anh ta lấy một lần, không hề chần chừ đi vội tới trước mặt Hàn Ngọc.
“Chào hội trưởng!”
Mười hai người cùng đồng thanh chào, giọng nói vang vọng như tiếng chuông.
Cùng lúc đó, bọn họ đều cúi đầu chín mươi độ để chào Hàn Ngọc.
Trang trọng! Kính cẩn!
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!