Nhìn thấy khách đến ngày một đông, trong lòng hắn lại càng bất an.
Nhỡ đâu người của hiệp hội không tới thì lúc đó thứ mất không phải là mặt mũi của một mình Hàn Kiêu, mà là mặt mũi của toàn bộ nhà họ Hàn!
“Con trai, người của hiệp hội doanh nhân đã đến đây chưa?”
Bố Hàn Kiêu, Hàn Bằng Trình tiếp đón khách khứa xong thì đi tới hỏi.
“Con đang đợi đây mà? Yên tâm, người ta sẽ tới ngay thôi”.
Nghe câu trả lời đó, Hàn Trình Bằng mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai Hàn Kiêu, đầy ẩn ý nói: “Con trai, chuyện này giao lại cho con đấy, đừng để bố mất mặt nhé!”
“Ông nội con vừa mới nói, chỉ cần có người giúp cho công ty nhà mình gia nhập vào hiệp hội doanh nhân thì ông sẽ giao quyền nắm giữ tài chính lớn nhất cho người đó!”
“Chỉ cần chúng ta nắm được quyền quản lý tài chính, thì chú hai của con sẽ phải cút ngay!”
Hàn Kiêu giơ tay ra dấu OK, ngẩng đầu đầy tự tin nói: “Cứ tin ở con!”
Chờ Hàn Bằng Trình vào trong tiếp đãi khách khứa, Hàn Kiêu lòng nóng như lửa đốt gọi điện thoại cho Vương Cường.
Vẫn tắt máy!
Đúng lúc này, một nhà ba người Lục Khải cũng đã đi tới hội trường.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, Hàn Kiêu nhíu mày: “Đến tay không hả?”
“Liên quan gì tới anh hả?”, Hàn Ngọc không hề khách sáo hỏi lại.
Hàn Kiêu bị nghẹn họng mất vài giây, sau đó gật đầu: “Đại thọ tám mươi của ông nội mà mấy đứa mày lại đến tay không thế này à? Tao biết bây giờ chúng mày đang khó khăn chuyện tiền bạc, nhưng cũng không đến mức chẳng mang món quà nào chứ?”
“Đến đây ăn chùa uống chùa thật đấy hả?”
Giọng Hàn Kiêu rất lớn, mọi người trong hội trường đều nghe thấy rất rõ.
Rất nhiều người ăn mặc trịnh trọng tham dự tiệc đều ngạc nhiên bước ra.
“Cậu Hàn, sao lại nổi nóng dữ vậy? Chuyện gì thế?”
Nhìn thấy rất nhiều người đi tới, Hàn Kiêu lại nở nụ cười xấu xa: “Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là cậu cả nhà họ Lục, Lục Khải nổi tiếng gần xa của Lâm Thành chúng ta, chắc là mọi người có nghe rồi!”
“Lục Khải? Có nghe, chính là đứa con trai của Lục Sơn Hà nhảy lầu tự sát vào ba năm trước đúng chứ!”
“Nghe nói anh ta như con rùa đen rút đầu vậy, cả bố mình chết cũng không dám ló mặt ra, sao lại chạy tới đây thế?”
“Còn có thể làm gì được nữa? Đến ăn chùa uống chùa chứ còn gì! Hơn nữa còn nghe nói tôi mời được người của hiệp hội doanh nhân tới nên chắc là muốn đến để móc nối quan hệ!”
Hàn Kiêu móc mỉa với cái giọng khó chịu.
“Hàn Kiêu, anh có chắc là người của hiệp hội doanh nhân sẽ tới không? Ai lại nể mặt anh đến thế?”, Hàn Ngọc không phục nói.
“Mười hai thành viên hội đồng của hiệp hội doanh nhân đến!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!