Trong giọng nói quái dị này có vẻ châm biếm, cũng có chế nhạo.
Chỉ thấy một người đàn ông chải tóc vuốt ngược bóng bẩy, mặc vest đi giày da, cầm túi xách LV, đi đến trước bàn ăn của bọn họ như không hề xa lạ.
“Vương Cường? Sao anh lại ở đây?”
Nhìn thấy người này, Hàn Ngọc bất ngờ gọi ra tên của anh ta.
Đây là bạn học cấp ba của cô, bây giờ nghe nói là ông chủ một công ty, phó hội trưởng của hiệp hội doanh nhân Lâm Thành!
Nói một cách nghiêm túc, công ty Vương Cường có thể làm được đến lớn mạnh, vẫn phải cảm ơn Hàn Ngọc.
Năm đó khi Vương Cường kinh doanh bước đầu, Hàn Ngọc là mợ chủ nhà họ Lục, nghĩ đến mọi người đều là bạn học, bất luận là vốn hay tài nguyên, đều cung cấp không ít.
Lúc đó, Vương Cường gặp được Lục Khải và Hàn Ngọc, đúng là còn khách sáo hơn gặp bố mẹ đẻ, mỗi dịp ngày lễ ngày tết, cách ba đến năm hôm đều tặng quà cho họ.
Nhưng từ sau khi nhà họ Lục xảy ra chuyện, Vương Cường biến mất vô tăm vô tích.
Trước đây khi Hàn Ngọc sa sút, gọi điện cho anh ta, anh ta cũng không nghe máy.
“Đúng là cô rồi! Các bạn học đang ở phòng bao bên trong đấy, sao cô lại ở bên ngoài hẹn hò? Tôi nghe nói chẳng phải cậu Lục quay về rồi sao? Hay là cô hẹn hò với tôi đi, tôi không chê cô đâu!”
Vương Cường nói rất thẳng thắn, cao cao tại thượng, đầy vẻ bố thí trong lời nói.
“Đại hoa khôi Hàn, nói thật, cô đừng hẹn hò nữa, có mấy bạn học cũ bây giờ sống rất tốt đều độc thân, bọn họ đều nhớ nhung cô rất lâu rồi!”
“Vương Cường, anh đừng ăn nói linh tinh, Lục Khải đang ở đây đấy!”
Hàn Ngọc không ngờ, liên hoan bạn học cũng đặt ở nhà hàng này.
Sớm biết thì đã không đến đây.
Cô không muốn tham gia liên hoan bạn học, chính vì sớm đã nhìn rõ tất cả, không muốn để Lục Khải và bọn họ xảy ra tranh chấp.
Đúng là càng lo lắng việc gì thì sẽ xảy ra việc đó!
“Ô, cậu Lục! Thì ra vợ chồng hai người đang hẹn hò! Hiểu lầm, hiểu lầm!”
Vương Cường híp mắt nhìn Lục Khải, tuy miệng nói xin lỗi, nhưng lại ngẩng đầu ưỡn ngực, diễu võ giương oai theo bản năng.
Không bắt tay với Lục Khải, cũng không mời Lục Khải hút điếu thuốc.
“Cậu Lục, nhìn anh thế này, mấy năm nay vất vả lắm phải không, nghe nói anh muốn khởi dậy, mở một công ty, nhưng bây giờ gặp rắc rối phải không!”
“Anh muốn nói gì?”
Lục Khải đã nhìn đủ vẻ giả tình giả nghĩa của Vương Cường, lạnh giọng hỏi.
“Cậu Lục, mấy năm không gặp, tính khí vẫn không thay đổi nhỉ! Trước đây hai người cũng giúp tôi rất nhiều, bây giờ hai người gặp rắc rối, đương nhiên tôi sẽ không thấy chết mà không cứu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!