“Cho nên, cô đừng tự chuốc nhục vào mình!”
Lời của Lục Khải rất thẳng thắn dứt khoát, đâm một phát thấy máu.
Sắc mặt Bạch Uyển Đình đỏ bừng, không phục ngẩng đầu nhìn sang Hàn Ngọc vừa đi ra khỏi biệt thự.
Cô ta muốn mỉa mai, muốn chế nhạo.
Nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Ngọc, bất kể là dung mạo hay thân hình đều vô cùng hoàn hảo, cô ta cũng không nói ra được lời nào.
Trong lòng có cảm giác tự hổ thẹn không bằng.
“Em trai tôi, anh có thả hay không?”
Bạch Uyển Đình không phục hỏi.
“Không thả!”
“Được! Tôi đã cho anh cơ hội rồi, tự anh không nắm bắt thì đừng trách nhà họ Bạch chúng tôi không khách sáo!”
Bạch Uyển Đình hoàn toàn không còn cao ngạo như lúc trước, tức giận trừng mắt nhìn Lục Khải: “Hy vọng anh có thể chịu được cơn giận của nhà họ Bạch chúng tôi!”
“Đừng làm tôi thất vọng!”
Lục Khải thản nhiên đáp lại một câu.
Hàn Ngọc đi đến bên cạnh Lục Khải, nhìn bóng lưng của Bạch Uyển Đình một cái, hiếu kỳ hỏi: “Cô ta là ai đấy?”
“Anh còn muốn hỏi em đấy!”
Lục Hải đón lấy Lục Viên Hàn từ trong lòng Hàn Ngọc, ôm không nỡ buông tay, cưng chiều hôn mấy cái.
“Hỏi em? Em không quen cô ta!”
Hàn Ngọc hơi khó hiểu.
“Ai bảo em đẹp như vậy? Người ta tìm đến nhà rồi!”
“Người ta quá ngưỡng mộ sắc đẹp của em, đặc biệt đến xin tư vấn, em đẹp như vậy, có phải là có bí quyết gì không”.
Lục Khải vừa nói vừa đi về phía gara: “Sau này anh phải chú ý, không chỉ phải đề phòng đàn ông, mà còn phải đề phòng phụ nữ các em”.
“Chẳng còn cách nào, ai bảo vợ của anh có sức hút lớn như vậy, nam nữ đều đề phòng!”
Nghe thấy lời của Lục Khải, sắc mặt Hàn Ngọc đỏ ửng, cúi đầu xấu hổ như thiếu nữ, nắm chặt nắm đấm, cố ra vẻ tức giận dúi nhẹ nắm đấm vào sau lưng Lục Khải.
“Đáng ghét! Mồm mép tép nhảy, anh học ai đấy hả!”