Nhưng ông ta vừa đi được hai bước thì Hắc Vũ đã nắm chặt lấy tay ông ta rồi nghiêng người dùng lực.
Lý Minh Đạt bay một vòng trên không trung, sau đó rơi mạnh xuống đất. Xương cốt tiếp xúc với mặt đất, có thể nghe thấy rõ ràng.
Sau khi Lý Minh Đạt rơi xuống đất thì Hắc Vũ đá lên người ông ta như đá quả bóng.
Toàn thân Lý Minh Đạt trượt trên đất mấy mét rồi mới dừng lại.
Toàn thân ông ta lúc này đầy bụi đất, thê thảm vô cùng.
“Bảo ông đợi ở ngoài mà ông nghe không hiểu tiếng người hả?”, Hắc Vũ chau mày lại, nói với vẻ không vui.
Vệ sĩ của Lý Minh Đạt thấy thế thì lửa giận dâng lên, sáu tên cùng xông lại phía Hắc Vũ.
Hắc Vũ lắc đầu, tung quyền đá chân, chưa đầy năm giây đã giẫm sáu tên cường tráng trên đất.
“Ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm chuyện ngốc nghếch được không? Tôi không muốn ra tay với loại rác rưởi”, Hắc Vũ nghiêng đầu, nói với giọng điệu không nhẫn nại.
Hắc Vũ ra tay vốn khiến mọi người kinh ngạc lắm rồi. Nhưng khi nghe thấy anh ta nói lời này thì mọi người càng khó tin hơn. Không ngờ Hắc Vũ lại dám ở trước mặt ba gia chủ mà mắng họ là rác rưởi.
Thuộc hạ của Lục Khải đã hống hách như này, vậy thì con người Lục Khải còn đến mức nào nữa?
Những ông chủ đang ngồi ở ghế ngồi của mình lúc này đều đồng loạt đứng dậy. Họ rất hiếu kỳ muốn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lục Khải dắt Hàn Ngọc đi về phía trước.
“Tên họ Lục kia! Anh làm vậy là có ý gì? Anh mời chúng tôi đến dự tiệc mà lại tiếp khách kiểu này à?”, Tôn Trường Lâm là gia chủ nhà họ Tôn chỉ vào Lục Khải mắng lớn.
“Trước khi các người chết, tôi còn mời các người đến ăn bữa cơm, như vậy đã là nể mặt lắm rồi đấy”, Lục Khải vừa nói vừa đi đến trước mặt Tôn Trường Lâm, nói: “Ở địa bàn của tôi thì phải nghe lời tôi”.
Nói xong, anh nhìn Hắc Vũ, nói: “Trước tiên cứ mang đồ ăn lên đi!”
“Vâng!”, Hắc Vũ đáp lại một tiếng rồi gọi người đến. Chỉ thấy đám người này cầm một bát sắt, trong bát chất đầy cơm và rau.
Họ đặt những bát cơm như này trước mặt đám người Tôn Trường Lâm.
“Cảm ơn các vị đã đến. Ăn đi, ăn xong rồi mau cút đi, đừng cản trở việc của người khác”, Lục Khải nói với giọng thúc giục.
Đám Tôn Trường Lâm nhìn bát cơm đặt trước mặt mình mà sắc mặt trở nên khó coi.
Họ vốn tự xưng là ông trùm ở Lâm Thành, từ lúc nào lại bị sỉ nhục như này?
“Tên họ Lục kia, đây là cho chó ăn đấy hả?”
“Đừng sỉ nhục con chó như thế chứ”, khác với đám người đang vô cùng phẫn nộ thì Lục Khải và Hắc Vũ đều với dáng vẻ ung dung, điềm tĩnh.
“Tên họ Lục kia! Mày thật sự tưởng rằng không ai trị được mày hả? Đừng tưởng mình là người của Long Môn và có mối quan hệ tốt với Tô Thế Vinh thì có thể làm gì thì làm nhé”.
“Mày có biết tại sao người của nhà họ Trương không đến không? Nói thật cho mày nghe nhé, họ đi gọi cứu binh rồi”, Tôn Trường Lâm nói với vẻ đắc ý: “Chắc mày không biết, cậu chủ cả của nhà họ Trương có mối quan hệ rất tốt với Lôi Hạo Thiên, lãnh đạo cấp cao của Long Môn đấy”.
“Lôi Hạo Thiên sẽ đích thân đến đây dạy cho mày một bài học. Mày nghĩ, Lôi Hạo Thiên và mày, ai lợi hại hơn?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!