“Ông chủ! Anh định thưởng cho em thế nào đây?”, tâm trạng Hàn Ngọc cũng tốt, cô nghiêng đầu, ra vẻ nũng nịu.
“Anh tặng cả khuôn viên này cho em, em thích không?”, Lục Khải nghiêng người chỉ vào bên trong.
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Hàn Ngọc biến mất, thay vào đó là biểu cảm nghiêm nghị.
Ánh mắt cô nhìn về khuôn viên vô cùng quen thuộc này mà đầy vẻ hoài niệm.
“Anh đừng đùa nữa! Em nghe nói chủ nhân hiện giờ là tổng giám sát Tô Thế Vinh mà”.
“Thông tin của em không chính xác lắm đâu. Chủ nhân hiện giờ là em và con rồi”, Lục Khải nói xong liền đưa giấy tờ đất cho Hàn Ngọc.
Nhìn thấy giấy tờ đất viết tên mình và con gái mà Hàn Ngọc không thể tin nổi.
“Chuyện gì thế này? Anh mua lại khuôn viên này rồi sao?”
“Không phải mua mà là anh đòi về. Thứ mà anh muốn, Tô Thế Vinh dám không đưa không?”
Lục Khải cười, nói: “Đừng thuê nhà bên ngoài nữa, em về đi, đây mới là nhà của em mà”.
Hàn Ngọc nhìn mà có chút thất thần, cô không nói được gì cả. Cô đỏ ửng mắt, đi qua vườn hoa rồi đi vào trong biệt thự. Khi nhìn thấy đồ gia dụng trong nhà và mọi thứ vẫn như cũ thì cô thấy khó tin.
“Giống y hệt!”, từ sâu thẳm trong tim cô chỉ nói được ra ba chữ này, sau đó đi về trước vài bước chỉ vào ghế sofa, nói: “Em nhớ trước đây anh thích nằm ở ghế này, còn em đứng ở đây bắt anh mặc thử từng bộ quần áo em mua cho anh”.
“Em nhớ là bố thích ngồi ở ghế sofa bên cạnh để đọc báo”.
Nói đến đây, Hàn Ngọc như tỉnh mộng, nghẹn ngào nói: “Nhưng… Chúng ta quay về rồi, chỉ có điều… Bố sẽ mãi mãi không quay về nữa”.
“Em đừng buồn nữa, anh nhất định sẽ báo thù cho bố, không một kẻ nào thoát được”, Lục Khải hít một hơi thật sâu rồi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nói: “Phải rồi! Anh nói cho em một tin tốt lành. Trưa hôm nay anh sẽ tuyên bố nhà họ Lục đã quay lại Lâm Thành, đồng thời sẽ tuyên bố nhà họ Trương sẽ diệt vong”.
Nghe thấy vậy, toàn thân Hàn Ngọc run rẩy, chớp chớp mắt nói: “Lục Khải! Chúng ta vừa mới cắt chuỗi vốn của nhà họ Trương, giờ lại tuyên bố chuyện này thì có nóng vội quá không?”
“Hơn nữa, em nghe nói họ có được hợp tác với một tổ chức rất lợi hại. Vì vậy, chắc có thể giải quyết nhanh vấn đề về vốn”.
Lục Khải biết, Hàn Ngọc thận trọng như vậy là vì muốn tốt cho mình.
“Chúng ta đánh cược được không?”
“Cược thế nào?”
“Nếu anh thắng thì em phải đưa con về đây sống cùng anh”.
“Nếu như anh thua thì sao?”
“Thua? Không thể nào!”, Lục Khải cười rồi tự tin nói: “Đợi anh đi thay quần áo rồi chúng ta ra ngoài tiếp khách, chắc mọi người đến hết rồi”, nói xong Lục Khải vào phòng thay bộ quân phục.
Nhìn thấy Lục Khải bước ra mà Hàn Ngọc tự động lên trước chỉnh quần áo cho anh.
Những điều này cô đều làm rất tự nhiên.
Lúc cô chỉnh quần áo cho anh thì mới nhận ra có gì đó ngượng ngượng. Vì vậy, cô vội lùi về sau mấy bước, đỏ mặt ấp úng nói: “Xin lỗi! Trước đây em đều làm vậy…”.
“Sau này cũng sẽ như thế”, Lục Khải nói xong rồi cùng Hàn Ngọc bước ra ngoài.
Lúc này Trương Thế Cường đang ngồi ở một góc rửa bát đĩa thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
“Ông chủ! Không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”, trong điện thoại truyền lại giọng nói sốt sắng của quản gia.
“Vội cái gì? Có chuyện gì không thể nói chầm chậm thôi sao?”
“Ông chủ! Sáng nay đột nhiên có một công ty mới điên cuồng tấn công chúng ta, hiện giờ chuỗi vốn của chúng ta bị cắt đứt rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!