Cô không kìm nổi mà liếc nhìn Lục Khải đang đi ở trước mặt mình. Hơn ba năm không gặp, hình như Lục Khải thần bí hơn trước.
Nhưng bất luận anh có thần bí đến mức nào thì có một điểm duy nhất không đổi, đó là anh vẫn bảo vệ cô như ngày nào.
Thật ra Lục Khải không hề vô dụng như mọi người nói.
Lúc Hàn Ngọc đang đỏ mặt nghĩ đến những điều này thì Lục Khải dẫn cô đi vào một cửa hàng khác.
Nghe thấy giọng nói chào đón của nhân viên thì Hàn Ngọc mới định thần lại. Thì ra Lục Khải dẫn cô vào quầy hàng của hãng Chanel.
“Lục Khải! Chúng ta đi thôi, đồ ở đây đắt lắm”, Hàn Ngọc lo lắng nói.
“Không đắt đâu, anh nhớ đây là cửa hàng mà trước đây em thích vào nhất mà”.
“Lục Khải, đừng làm ồn nữa, giờ khác xưa mà”, Hàn Ngọc sốt sắng kéo tay Lục Khải đi.
Lục Khải thản nhiên cười, nói: “Em nói đúng, giờ không giống trước đây. Hiện giờ chúng ta nhiều tiền hơn trước rồi”, Lục Khải nói xong thì vẫy tay với chủ tiệm, nói: “Quẹt một triệu tệ trước đã”.
Kể cả chủ tiệm là người quen gặp những người có tiền nhưng lúc này cũng thấy bất ngờ với câu nói của Lục Khải.
“Có vấn đề gì sao?”
“Không… Không ạ, tôi làm ngay đây ạ…”, chủ tiệm làm theo yêu cầu của Lục Khải, quẹt một triệu tệ trước.
Lục Khải hài lòng gật đầu với chủ tiệm, sau đó đi đến trước mặt Hàn Ngọc, xòe hai tay ra, cười dịu dàng nói: “Ngọc! Em cũng nhìn thấy rồi đấy, tiêu hết một triệu tệ đấy. Nếu như em không chọn được những món đồ tổng giá một triệu thì tiền này coi như lãng phí đấy”.
“Chủ tiệm! Số tiền này sẽ không trả lại, đúng không?”
“Dạ… Đúng đúng ạ, tiệm chúng tôi không đổi trả hàng ạ”, chủ tiệm cũng rất phối hợp.
Tất cả mọi người trong tiệm đều đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía Hàn Ngọc.
Chồng có tiền lại chiều vợ, người phụ nữ như này đúng là hạnh phúc quá đi!
Cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người mà Hàn Ngọc có chút xấu hổ. Cô khẽ cúi đầu xuống, trên mặt ửng đỏ.
Cô giơ tay lên che khuôn mặt đang nóng ran nhưng vẫn không giấu nổi nụ cười ngọt ngào từ tận đáy lòng.
“Ngọc! Em xem em thích mua gì thì chọn đi”, Lục Khải ghé sát bên tai cô, nói nhỏ.
Hàn Ngọc cố tỏ vẻ giận dỗi bặm môi một cái, sau đó vỗ nhẹ lên vai Lục Khải, nói: “Lần sau anh đừng có lãng phí như thế”.
“Được rồi! Anh nghe em hết”, Lục Khải cười rồi đẩy Hàn Ngọc đến trước quầy.
Hàn Ngọc đã hơn ba năm không vào cửa hàng Chanel nên lúc này mỗi sản phẩm đều có sức hút rất lớn với cô.
Cô chọn tỉ mỉ từng bộ rồi mặc thử.
Lần này nhân viên của cửa hàng vô cùng nhẫn nại, không những thế còn chủ động giới thiệu cho Hàn Ngọc những bộ hợp với cô.
Thấy dáng vẻ chọn cẩn thận từng bộ đồ của Hàn Ngọc mà trên mặt Lục Khải lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Đối với anh mà nói, hạnh phúc của anh rất giản đơn. Chỉ cần Hàn Ngọc vui thì anh cũng vui.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!