Mặc dù trong lòng không muốn nhưng cô chỉ là phụ nữ yếu đuối thì còn có thể chọn như thế nào được nữa?
Bệnh của con gái thì phải phẫu thuật sớm mà phẫu thuật thì cần rất nhiều tiền.
Nếu như không có việc làm thì mẹ con cô không thể đảm bảo cuộc sống chứ đừng nói đến phẫu thuật.
Nhìn thấy Hàn Ngọc đang với vẻ mặt rối rắm, Hà Siêu Quần hút điếu thuốc nói: “Không vội! Cô cứ từ từ nghĩ”.
Trong lúc Hàn Ngọc bất lực, thậm chí có chút tuyệt vọng thì Lục Khải đã đến bên ngoài ngôi nhà dưới sự dẫn đường của Hắc Vũ.
Nhìn thấy ngôi nhà ngói rách nát mà lồng ngực Lục Khải như bị hòn đá nặng ngàn cân đè xuống, anh cảm thấy có chút khó thở.
Nghĩ tới hai người mà anh yêu thương nhất lại phải sống tạm bợ như này, trong lòng anh cảm thấy tự trách và áy náy.
Trong lúc anh đang đờ đẫn người thì một quả bóng hồng lăn đến chân anh.
Lục Khải vừa nhặt quả bóng lên thì thấy Lục Viên Hànn mặc váy công chúa màu trắng, trông đáng yêu như búp bê, chạy đến phía mình.
Nhìn cô bé xinh xắn, trông y hệt như Hàn Ngọc thì Lục Khải cứ đờ đẫn nhìn.
“Chú ơi! Quả bóng hồng này là của cháu”.
Đôi mắt to tròn long lanh của Lục Viên Hànn cứ nhìn chằm chằm vào Lục Khải. Sau đó cô bé giơ hai tay bụ bẫm ra xin lại quả bóng.
Chú ư?
Hai chữ này thốt ra từ miệng của con gái mình khiến lòng Lục Khải đau như dao cắt.
“Ôi! Sao chú giống bố cháu trong ảnh thế? Chú là bố cháu sao?”, Lục Viên Hànn hai tay ôm quả bóng, sau đó chớp chớp mắt nói.
“Bố… Bố là bố của con đây! Con gái yêu, để bố ngắm con xem nào”.
“Bố! Cuối cùng bố cũng về rồi. Tốt quá, bố về rồi, ông chú đểu kia không dám bắt nạt mẹ nữa rồi”.
Lúc này ở trong ngôi nhà ngói, Hà Siêu Quần hút xong điếu thuốc rồi hỏi Hàn Ngọc với nụ cười đểu: “Cô suy nghĩ thế nào rồi?”
“Tôi… Tôi có thể đi cùng anh nhưng nhất định phải đợi con gái tôi ngủ đã”, Hàn Ngọc bất đắc dĩ, nói.
Cô biết, vì con gái, vì cuộc sống nên cô không còn sự lựa chọn nào khác.
“Tốt lắm! này, cầm lấy cái này. Đợi lát nữa ăn cơm xong, cô chủ động đưa mấy vị khách này đi nghỉ ngơi”.
Hà Siêu Quần nhét vào tay Hàn Ngọc thẻ phòng của khách sạn mà hắn đã đặt trước.
Chiếc thẻ phòng này là nỗi sỉ nhục vô tận và là sự giẫm đạp lên tôn nghiêm của Hàn Ngọc.
“Cậu chủ Hà, anh như này là có ý gì? Anh coi tôi là cái gì vậy?”, Hàn Ngọc hét lớn.
“Đừng kích động như vậy mà! Tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Nghĩ đến con gái cô chút đi”.
Hà Siêu Quần nhún vai, nói: “Phải rồi! Nếu như cô mua đồ tránh thai thì nhớ lấy hóa đơn, công ty sẽ hoàn tiền cho cô”.
“Còn nữa, sau này hạn chế nhắc đến bố của con gái cô trước mặt nó đi. Quên thằng chồng đó và bắt đầu cuộc sống mới đi. Không phải cô nghĩ tên đó có thể quay về đấy chứ?”
“Hắn có dám về không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!