Lục Khải nghiêng người đối diện với Hà Siêu Quần.
“Việc cứu con gái tôi, có liên quan gì đến anh à?”
Âm thanh giọng nói không to nhưng bao hàm sức mạnh vô cùng, như thể cơn sóng gầm gào, đánh mạnh vào tâm hồn.
Đối diện với sự chất vấn, Hà Siêu Quần bỗng thấy có một giây lo lắng.
Nhưng hắn lấy lại bình tĩnh rất nhanh, Lục Khải đã làm mất lòng tứ đại gia tộc, bản thân anh ta bây giờ cũng khó mà lo được cho chính mình thì có gì đáng sợ chứ?
Lại nói, ở đây là bệnh viện, Lục Khải cho dù có to gan hơn nữa cũng sẽ không dám ra tay với hắn ta!
“Sao lại không liên quan!”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Lục Khải đầy khinh thường, chỉ một ánh mắt này thôi đã doạ cho Hà Siêu Quần sợ đến mức lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, áp lực vô hình như núi Thái sơn đè nặng khiến hắn ta không thể thở nổi.
“Mẹ vợ của tôi không chuyển lời cảnh cáo khi trước của tôi đến anh à?”
Trong lúc nói, khoé mắt Lục Khải quét qua phía Triệu Nhược Hà.
“Cảnh cáo gì?”
“Cách xa vợ tôi một chút, nếu không anh sẽ chết rất thê thảm!”
Nghe thấy câu này, Hà Siêu Quần không chỉ không sợ mà ngược lại còn bật cười trắng trợn.
“Bảo tao cách xa vợ mày ra? Cũng không phải là không được, quỳ xuống đất xin tao đi! Mày đừng có quên, người của tứ đại gia tộc đều đang tìm mày đó! Mà tao, là người của bọn họ, mày xin tao, có lẽ tao sẽ có thể giúp đỡ mày!”
Tiếng cười của Hà Siêu Quần khiến người ta buồn nôn, còn về ánh mắt mà hắn nhìn Lục Khải lại càng mang vẻ khinh miệt, hầu như không thèm để lọt tai câu nói của Lục Khải.
Hắn không những không giữ khoảng cách với Hàn Ngọc mà ngược lại còn bước dài về phía Hàn Ngọc, giang hai tay ra muốn ôm cô vào lòng, hơn nữa còn chu môi ra muốn hôn cô.
Hàn Ngọc sợ đến mức chạy trốn sang một bên.
Mà Lục Khải thì đã lắc người xuất hiện ngay trước mặt Hàn Ngọc, dùng cơ thể của mình để bảo vệ cô.
Hàn Ngọc kinh hoảng nhìn vào bóng lưng của Lục Khải, có một loại cảm giác an toàn dần nhen nhóm trong lòng.
“Ô, anh hùng cứu mỹ nhân à? Mày không phải nói là sẽ khiến tao chết rất thê thảm sao? Đến đây, có giỏi thì thử động vào tao xem nào!”
Hà Siêu Quần khiêu khích trắng trợn, trong mắt hắn, có tứ đại gia tộc chống lưng thì hắn chẳng có gì mà phải sợ.
“Đánh mày, bẩn tay! Nhưng vì vợ tao thì tao sẽ không ngại, đánh xong rồi rửa tay!”
Khi giọng nói của Lục Khải vẫn còn đang vang vọng trong không trung thì bàn tay trái của anh đã vung lên, quăng một cái tát thật mạnh vào mặt Hà Siêu Quần.
Âm thanh vang lên chát chúa, Hà Siêu Quần lúc trước còn đầy vẻ ngạo mạn, bị đánh cho văng ra xa mấy mét ngã đập mạnh người xuống đất.
Mặt bên phải của Hà Siêu Quần sưng vù, máu tươi rỉ ra từ miệng, mũi, tai.
Trên mặt đất còn có mấy chiếc răng gãy.
Lục Khải không định dừng lại, sải bước về phía hắn ta.
Hà Siêu Quần lúc này đã đánh mất vẻ ngạo mạn của lúc nãy, cơ thể co rúm lại, biểu cảm hoảng loạn nhìn chằm chằm Lục Khải, ánh mắt ngập sự khẩn nài.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Lục Khải nhấc bàn chân phải lên, tựa như ngọn núi thái sơn đè xuống, dẫm mạnh.
Nhìn thấy hành động của Lục Khải, tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ làm việc dại dột, trên mặt ai nấy đều mang đầy vẻ lo lắng.
Rầm…
Một tiếng vang trầm đục, nặng nề, ấm ách.
Mặt đất khẽ rung chuyển.
Chỗ chân của Lục Khải đạp xuống chỉ cách khuôn mặt Hà Siêu Quần mấy milimet.
Viên gạch bị anh đạp lên đã xuất hiện những vết nứt nhỏ như hình mạng nhện.
Ực…
Hà Siêu Quần nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào đôi bốt quân đội gần ngay trước mắt.
Hắn hiểu rất rõ, nếu như cú đá này đạp trúng vào đầu thì chắc chắn đầu hắn sẽ vỡ nát.
Nghĩ đến đây, cả người Hà Siêu Quần bắt đầu mất khống chế mà run lên bần bật, trong không khí nồng nặc mùi khai của nước tiểu.