Chương 126: Giết người vô hình
Ông ta liên tục gật đầu: “Cậu nên hiểu rõ, những gì nên nhắc nhở tôi đã nhắc hết rồi, đừng để đến cuối cùng không thể xuống đài được!”
“Leo càng cao thì ngã càng đau đấy!”
Thẩm Vạn Sơn đang nói thì hai đàn em đã dẫn theo một người bước vào.
Đó là một người phụ nữ, mặc sườn xám, tóc tai bù xù, trên người đầy vết thương.
“Đầu Hổ, người được dẫn tới rồi”.
Nghe đàn em nói, Thẩm Vạn Sơn gật đầu.
“Long Hồn, bắt đầu đi!”
Nghe thế, Lục Khải nhìn về phía người phụ nữ tóc tai rối bù, tinh thần hoảng hốt kia theo bản năng.
Dù chỉ liếc mắt nhìn một lần nhưng Lục Khải đã nhíu mày.
Không chỉ mình Lục Khải, mà Hắc Vũ sau lưng cũng không thể giấu được sự kinh ngạc.
“Chu Mỹ Liên?”
Lục Khải trực tiếp mở miệng.
Không sai, người đó trông giống hệt Chu Mỹ Liên.
Anh không ngờ chuyến đi này lại có được thu hoạch bất ngờ như thế.
Nghe thấy tiếng gọi đó, người phụ nữ kia trợn trừng mắt, khó tin nhìn về phía Lục Khải.
Ngoài sự rung động trên mặt, người đó không hề có một hành động đáp lại nào.
Ngược lại là Thẩm Vạn Sơn, ông ta nhíu mày, giọng đầy suy ngẫm mở miệng: “Long Hồn, có nhận nhầm người không!”
Nhận nhầm người?
Làm gì có chuyện đó được!
“Sao Long Hồn có thể nhận nhầm người được? Người này chúng tôi cực kỳ quen thuộc!”
Hắc Vũ trả lời đầy khẳng định.
Lục Khải nhướng thẳng mày, nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó không hề đơn giản như những gì anh tưởng.
“Đầu Hổ, ý ông là gì?"
Lục Khải đặt câu hỏi.
“Không có ý gì cả, có lẽ là tình báo của chúng ta khác nhau, theo tình báo chúng tôi nhận được thì người này không có tên Chu Mỹ Liên”.
“Thế thì tên là gì?”
“Chu Mỹ Hà”.
Thẩm Vạn Sơn nghiêng người tựa vào ghế: “Quản lý của Lang Yên! Long Hồn, đừng nói là cậu chưa gặp bao giờ nhé!”
Chu Mỹ Hà?
Rốt cuộc là do dùng tên giả, hay là… Họ là song sinh ?
Nhưng dù là song sinh thì cũng không thể giống nhau như đúc, chẳng có gì khác biệt như thế được?
“Bà có quan hệ thế nào với Chu Mỹ Liên?”
Nghe thấy câu hỏi, Chu Mỹ Hà vẫn không có động tác gì, huênh hoang quay đầu sang một bên.
Lục Khải không hỏi nữa mà đi bấm số điện thoại của Chu Mỹ Liên.
“Con trai ngoan của tôi, chuyện gì thế?”
Nghe thấy giọng nói bên trong điện thoại, Lục Khải đoán không sai, hai người họ không phải là một!
“Chu Mỹ Hà là gì của bà?"
“Là một trong số rất nhiều chị em của tôi, sao thế, cậu quen hả?”
Chu Mỹ Liên không chút hoang mang hỏi lại.
“Bà ta chết trong tay tôi".
“Ồ thế hả? Chúc mừng cậu nha, muốn chém giết hay róc thịt gì tùy cậu!”
Chu Mỹ Liên chẳng hể để ý: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tắt nha, tôi bận rộn nhiều việc lắm!”
Nói xong, Chu Mỹ Liên lập tức tắt điện thoại.
Từ đầu đến cuối, chưa từng chủ động hỏi về Chu Mỹ Hà dù chỉ là nửa chữ.
Thái độ chẳng hề quan tâm của bà ta khiến Lục Khải vô cùng hoang mang và khó hiểu.
Cứ cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì đó khó nói.
“Long Hồn, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Khi nào ra tay?”
Thẩm Vạn Sơn lên tiếng thúc giục.
Lục Khải cũng không vội vã trả lời, mà chỉ nghiêng người nhìn Hắc Vũ, hạ giọng: “Truyền lệnh tôi, bảo bọn họ hành động!”
Hắc Vũ ngầm hiểu gật đầu, trên mặt xuất hiện vẻ nôn nóng và mong chờ.
Anh ta lùi sang một bên, lấy điện thoại di động ra nhắn lại mệnh lệnh của Lục Khải.
Còn Lục Khải, thì anh đi tới trước mặt Chu Mỹ Hà tóc tai rối bời, vết thương khắp nơi trong ánh mắt của tất cả mọi người.
“Bà, có gì muốn nói không?”
Lục Khải đặt câu hỏi.
Ánh mắt Chu Mỹ Hà chợt dại ra nhìn thẳng vào Lục Khải.
“Có!”
“Mời nói!”
Chu Mỹ Hà ngước dậy quan sát Lục Khải, khẽ lắc đầu: “Đừng cứng đầu cứng cổ như thế”.
“Tranh thủ lúc Chu Mỹ Liên vẫn chưa nghiêm túc ra tay, hãy mau chóng lùi lại đi, cậu không phải là đối thủ của ả ta đâu”.
“Cậu sẽ mãi mãi không thể biết được ả đàn bà đó hung tàn đến mức nào đâu”.
Nói tới đó, Chu Mỹ Hà dừng lại một chút, ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn Lục Khải.
“Lời tôi nói, hy vọng cậu có thể nhớ kỹ”.
“Được rồi, tôi đã nói cả rồi, cậu cứ ra tay đi, sống trên đời này quá mệt mỏi rồi”.
Từ lời bà ta nói, Lục Khải có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
Chu Mỹ Liên thật sự khủng bố như vậy ư?
“Long Hồn, đã giải quyết xong cả rồi”.
Hắc Vũ cung kính báo.
“Được”.
Sau khi Lục Khải lên tiếng, ánh mắt anh lại chuyển sang Chu Mỹ Hà.
“Cảm ơn đã nhắc, lên đường vui vẻ nhé!”
Nói xong, Lục Khải tiện tay cầm lấy một chiếc đũa, dùng lực thật mạnh, chiếc đũa đâm vào giữa trán Chu Mỹ Hà, đâm thủng cả đầu bà ta.
Đơn giản, trực tiếp.
Lòng dạ, độc ác.
Cảnh tượng tàn nhẫn đó lọt vào ống kính máy quay của Thẩm Vạn Sơn.
Quay được đoạn video, trên gương mặt không có quá nhiều cảm xúc của Thẩm Vạn Sơn xuất hiện nụ cười hưng phấn.
Theo ông ta thấy, đoạn video này có thể khiến Long Môn diệt sạch toàn quân!
Và, cũng có thể giúp Hổ Huyệt nhảy vọt lên đỉnh!
Cao thủ thật sự không cần phải khiến người chết ta sống.
Cảnh giới cao nhất, chính là giết người trong vô hình.
Bộp bộp bộp…
Thẩm Vạn Sơn đứng dậy, vỗ tay, vẻ mặt đầy thưởng thức nhìn Lục Khải.
Chương 127: Bị chơi rồi!
“Đúng là Long Hồn nổi tiếng toàn thế giới, danh chấn bát phương, nói được làm được, họ Thẩm tôi bội phục!”
“Đầu Hổ nói quá lời".
Lục Khải xoay người lại, đối diện với ông ta.
Hai người, trong nụ cười đó là vẻ sắc bén.
“Người đâu, mau mang Ngưu Hoàng thiên nhiên trăm năm tới tặng cho khách quý!”
Thẩm Vạn Sơn cực kỳ phóng khoáng mở miệng.
“Lục Khải tôi cảm ơn Đầu Hổ”.
Lục Khải chắp hai tay, khách sáo nói.
“Coi cậu nói gì kìa, tôi mới là người phải cảm ơn mới đúng”.
“Cậu tự tay giết chết quản lý cấp cao của Lang Yên chính là trút giận cho chúng tôi”.
“Tôi nhất định sẽ đăng đoạn video đầy kích thích này lên mạng xã hội, để người trong giới ở khắp nơi chứng kiến tình hữu nghị của Long Môn và Hổ Huyệt!”
Nói tới đây, Thẩm Vạn Sơn cố tình dừng lại vài giây: “Lòng Hồn, không ngại chứ!”
Thỉnh thoảng góp vui lấy lệ, lại chân thật đến mức con người ta không thể moi móc ra được cái lỗi nào.
Người càng đứng trên cao, thì hành động lại càng khéo.
“Không ngại!”
Lục Khải thoải mái và tự tin trả lời.
“Được! Thế thì tôi sẽ làm theo ý muốn của Long Hồn, chia sẻ lên mạng xã hội để mọi người cùng chung vui".
Thẩm Vạn Sơn nói cực kỳ thoải mái, cứ như tất cả mọi việc ông ta làm đều do Lục Khải nói.
Nhanh chóng đăng lên, giải quyết xong!
Bây giờ ông ta chỉ cần yên tĩnh ngồi chờ tin tốt là được.
Với ông ta mà nói, Lục Khải đã thua.
Long Hồn cũng chỉ có thế mà thôi, vẫn bị ông ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Là một cao thủ quả là cô đơn mà!
Đúng lúc này, chiến sĩ của Hổ Huyệt đã mang Ngưu Hoàng thiên nhiên trăm năm tới.
Vị thuốc này đã trải qua lễ rửa tội suốt trăm năm, trở nên trong suốt sáng ngời.
Như một món hàng mỹ nghệ tinh xảo.
Thẩm Vạn Sơn lại hào phóng tặng Ngưu Hoàng thiên nhiên trăm năm cho Lục Khải.
“Cậu cần, tôi chắc chắn sẽ cho, mong cậu vui lòng nhận cho!”
Tất nhiên Thẩm Vạn Sơn biết rõ vị thuốc này quý giá biết bao nhiêu.
Nhưng dùng một vị thuốc quý giá để đổi lấy sự suy thoái của Long Môn, để Hổ Huyệt vươn lên.
Vẫn còn hời lắm.
Lục Khải, quá non!
“Cảm ơn Đầu Hổ, vô cùng biết ơn!”
Lục Khải không hề khách sáo nhận lấy vị thuốc, giao cho Hắc Vũ.
“Long Hồn, tiếp theo đây, Long Môn có tính toán gì không?”
“Tiếp tục rực rỡ trong giới lính đánh thuê, dẫn dắt tất cả các nhóm lính đánh thuê đi lên tầm cao mới”.
Nghe Lục Khải trả lời, Thẩm Vạn Sơn cười rất to.
“Long Hồn, có một số việc, không cần phải miễn cưỡng quá”.
“Tôi hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu, nhưng liệu các nhóm lính đánh thuê khác có chịu nghe lời các người không?”
Thẩm Vạn Sơn, đi thẳng vào vấn đề.
“Không nghe lời tôi, chẳng lẽ nghe lời ông?”
Lục Khải đối chọi cực kỳ gay gắt.
Anh là người duy nhất dám nói những lời ngang ngược như thế ở Hổ Huyệt này.
Anh chẳng hề thấy có gì đó bất ổn, càng không có chút sợ hãi nào.
Tất cả, như một lẽ đương nhiên.
“Đầu Hổ, cảm ơn ông đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tạm biệt!”
Lục Khải đứng dậy, sau khi nói lời tạm biệt thì lập tức xoay người ra ngoài.
Chiến sĩ Hổ Huyệt cùng đứng dậy, chắn trước mặt Lục Khải.
Lục Khải không hề hoảng hốt, ánh mắt đảo qua từng người một.
Chỉ một ánh mắt đơn giản đã khiến các chiến sĩ ỷ đông hiếp yếu nhanh chóng lùi về sau từng bước.
Khí thế, toàn thắng.
“Làm gì thế? Tránh ra, tiễn khách!”
Thẩm Vạn Sơn dứt lời, các chiến sĩ nhường ra một đường.
“Long Hồn, có điều xúc phạm, mong cậu thứ lỗi cho”.
“Đi thong thả, không tiễn! Luôn hoan nghênh, thường xuyên đến nhé!”
Thẩm Vạn Sơn vừa nói dứt lời đã vẫy tay với Lục Khải.
Lục Khải gật đầu đáp lại, nhấc chân bước đi, cùng Hắc Vũ lên xe rời đi.
Nhìn thấy xe của Lục Khải biến mất không còn bóng dáng.
Thẩm Mộng Đình chu miệng đi tới bên cạnh Thẩm Vạn Sơn: “Bố, Ngưu Hoàng thiên nhiên trăm năm đó, cứ thế cho anh ta à?”
“Con thấy nó ngông cuồng, kiêu ngạo đến mức nào không! Nó căn bản không thèm để chúng ta vào mắt!”
Thẩm Vạn Sơn không cho là đúng, cười: “Long Hồn? Chẳng qua chỉ là một thằng ranh có tầm nhìn hạn hẹp mà thôi”.
“Long Môn, đã bị cậu ta phá hủy, sau này sẽ là thiên hạ của Hổ Huyệt chúng ta!”
Thẩm Vạn Sơn nói những lời đầy khí phách và niềm tin.
“Ma lên, mở video lên xem phần bình luận bên dưới, xem coi các đồng nghiệp đang mỉa mai châm chọc Long Hồn của Long Môn thế nào!”
Thẩm Vạn Sơn cười xấu xa, vội vàng nói.
Thẩm Mộng Đình mở bình luận lên xem những dòng chữ đó, vẻ mặt không được thoải mái lắm.
Chuyện này có sức ảnh hưởng rất lớn, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà bình luận đã hơn ngàn!
Nhưng, không có một bình luận nào là mỉa mai hay sỉ nhục Long Môn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!