Nghe thấy lời của Hàn Ngọc, Lục Khải liền vui vẻ yên tâm: “Em không thấy anh rất bạo lực sao?”
“Sao có thể chứ? Người anh giết là kẻ xấu, anh đang trừ hại cho dân, biểu dương chính nghĩa”.
“Có người chồng như vậy, em cảm thấy rất tự hào!”
Hàn Ngọc rất tự hào nói.
“Có người anh em như cậu, tôi cũng cảm thấy tự hào”.
Trần Đỉnh Thiên ngồi bên ghế lái phụ, nhìn thằng vào Lục Khải.
“Đại ca, chúng ta lập tức quay về khách sạn, trả thù cho chú Trần!”
Đúng lúc này, sau khi Hắc Vũ chôn xong, quay lại xe.
“Đi, quay về tiệc ở khách sạn”.
Hắc Vũ gật đầu, lái xe chạy về phía khách sạn Thế Kỷ.
“Lục Khải, hay là chúng ta đừng đi, chắc bọn họ đã rời khỏi đó rồi”.
Trần Đỉnh Thiên thấp giọng nói.
“Dám đi? Vậy chúng ta đi tỉnh lỵ, diệt cả nhà, tàn sát cả nhà!”
Lời như vậy, nếu là lúc trước, Trần Đỉnh Thiên dù thế nào cũng không tin.
Nhưng lần này, anh ta lại tin tưởng không chút nghi ngờ.
Lục Khải bây giờ có lẽ thật sự có khả năng này!
Lúc này đoàn xe của bốn gia tộc lớn lũ lượt quay về tỉnh lỵ, xe của Hàn Kiêu đi đầu tiên.
Ở trong xe, ngoại trừ tài xế ra thì còn Hàn Kiêu và Miêu Phương.
Miêu Phương chưa từng ngồi trên chiếc xe sang nào như chiếc Bentley Mulsanne này.
Cô ta ngồi trên xe, mặt khó nén nổi kiêu ngạo và đắc ý, có một loại cảm giác đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Trong lòng cô ta vui vẻ khi đã đưa ra lựa chọn như vậy.
Hơn nữa còn âm thầm thề trong lòng, nhất định phải ôm chặt bắp đùi Hàn Kiêu!
Nghĩ đến những thứ này, cô ta mặt đầy tươi cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Hàn Kiêu ngồi bên cạnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!