“Em gái, em gái ngoan của anh, thay anh nói mấy lời hay đi, anh thật sự biết lỗi rồi, bỏ qua cho anh!”
Triệu Đức Trí khóc rống lên, khóc rất thương tâm.
Hàn Ngọc làm như không thấy Triệu Đức Trí, mà dời ánh mắt đến phần mộ của Lục Sơn Hà.
Đào mộ, trộm hài cốt!
Loại chuyện này không phải khóc lóc là có thể tha thứ được.
Hơn nữa, lời xin lỗi của anh ta so với lỗi lầm anh ta phạm phải lại nhỏ nhặt không đáng kể.
Nếu như làm bất kỳ chuyện gì nói xin lỗi là có thể tha thứ, vậy thế giới sẽ loạn.
Hàn Ngọc không nói gì, mà lùi lại phía sau lưng Lục Khải: “Quyết định của chồng tôi chính là quyết định của tôi”.
Câu trả lời đơn giản đã nói rõ lập trường của cô, càng chứng tỏ địa vị Lục Khải trong lòng cô.
Nghe thấy như vậy, Triệu Đức Trí hoàn toàn mất khống chế.
Anh ta mặt đầy máu tươi, dữ tợn nhìn Hàn Ngọc: “Hàn Ngọc, mày là con khốn kiếp, mày quá nhẫn tâm! Tao là anh mày đấy!”
“Ngay cả mạng của tao mày cũng cần? Còn có chuyện xấu xa gì mày không làm?”
“Tao nói cho mày biết, mày sắp bị trời phạt, mày thật sự cho rằng ỷ vào Lục Khải thì có thể muốn làm gì thì làm?”
“Mày không biết hắn đã đắc tội với bốn gia tộc lớn sao? Chúng mày sắp xong đời rồi!”
Dáng vẻ kia của Triệu Đức Trí có phần điên rồ, lúc nói chuyện liền cười lớn không chút kiêng kỵ: “Mày thật sự cho rằng Lục Khải yêu mày? Không phải người ta chỉ nhìn vào sự xinh đẹp của mày sao!”
“Chờ mày già rồi, không còn xinh đẹp nữa, cơn ác mộng của mày chính thức bắt đầu!”
“Con mẹ mày!”
Hắc Vũ nghe không lọt, mắng lớn một tiếng, cầm một hòn đá lên, dùng sức đập vào đầu Triệu Đức Trí.
Đầu anh ta trực tiếp bị đập bể, máu tươi tung tóe, không giãy giụa được gì, đứt hơi, bỏ mạng!
“Đào hố, chôn hắn”.
Lục Khải nói xong liền dẫn Hàn Ngọc và Trần Đỉnh Thiên quay về.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!