Chỉ cần cô ta nắm chắc tốt, sau này sẽ thành bà Hàn!
“Chồng của cô bị Lục Khải bắt đi rồi, cô ta không tìm anh ta à?”
Hàn Kiêu nhìn sang Miêu Phương trong chiếc váy ngắn liền thân cổ chữ V.
“Hội trưởng Hàn, chồng tôi đâu thể sánh được với anh chứ? Thực ra tôi vẫn luôn vô cùng sùng bái anh, anh chính là thần tượng của tôi”.
“Anh dẫn tôi đi đi, tôi sẽ rất nghe lời!”
Miêu Phương nũng nịu lắc cái tay của Hàn Kiêu, vốn không để ý ánh mắt bất thường của người khác.
“Đi thôi!”
Đồ chơi chủ động dẫn xác tới, làm sao Hàn Kiêu có thể từ chối?
“Miêu Phương, con làm gì thế hả? Đức Trí bị bắt đi rồi đấy!”, Triệu Thự Quang tức giận hét lên.
“Lão già, tên của tôi là để cho ông gọi hả? Triệu Đức Trí bị bắt đi, liên quan gì đến tôi?”
“Chẳng lẽ bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn ở cùng hội trường Hàn sao? Ý ông là hội trưởng Hàn kém hơn Triệu Đức Trí?”
Miêu Phương kéo tay Hàn Kiêu, giọng nói lạnh như băng.
Ngay lúc Triệu Thự Quang muốn nói chuyện, Hàn Kiêu quay đầu nhìn ông ta, dọa ông ta đến mức ngậm miệng.
Lúc này Hàn Kiêu mới ôm Miêu Phương, nghênh ngang đi mất.
Bấy giờ, đám người Lục Khải quay về trước mộ của Lục Sơn Hà.
Hắc Vũ kéo Triệu Đức Trí ở cốp sau ra, ném xuống đất.
Triệu Đức Trí bây giờ người đầy máu, toàn thân run rẩy.
“Lục Khải, anh… anh muốn làm gì? Tôi biết lỗi rồi, tôi cũng đã trả giá, tha cho tôi được không?”
“Tôi chính là anh của vợ anh, Ngọc là em gái tôi! Các người muốn ra tay với người thân của mình sao?”
Người thân?
Từ này quá xa lạ đối với Lục Khải và Hàn Ngọc.
“Tôi sẽ không ra tay với anh”.
Nghe thấy Lục Khải, Triệu Đức Trí thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói cảm ơn, giọng Lục Khải lại vang lên lần nữa: “Đào hố tự chôn mình”.
Tay Lục Khải chỉ vào bên cạnh đất trống.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!