Trần Đỉnh Thiên đi cùng Lục Khải, trong lòng vô cùng cảm khái.
Cho dù đã rời khỏi hội trường, nhưng trong lòng anh ta vẫn không thể bình tĩnh được.
Anh ta biết rõ, vừa nãy Lục Khải phải đối diện với người của bốn gia tộc tỉnh thành.
Những người này, đã lúc nào phải chịu thiệt, phải chịu ấm ức chứ?
Càng đừng nói thê thảm giống như hôm nay!
Cuối cùng anh ta cũng cảm nhận được, khí thế của một mình Lục Khải giống như thiên binh vạn mã.
Có anh ở đây, tất cả mọi chuyện đều trở nên đơn giản.
Cho đến lúc Lục Khải rời khỏi mấy phút mà vẫn chưa quay lại, đám người trong hội trường mới có cảm giác như trút được gánh nặng.
Hàn Kiêu với khuôn mặt đầy dầu mỡ tức đến toàn thân run lên.
Hắn đã dẫn tám trăm người đến!
Nhưng bị Lục Khải đơn thương độc mã dọa thành thế này!
Thật mất mặt!
“Mẹ kiếp lại để tên khốn đó chạy rồi, lần nào cũng không bắt được hắn!”
Để cứu vãn thể diện, Hàn Kiêu lừa mình dối người hét về phía chỗ Lục Khải rời đi.
Nhưng anh ta hét lại rất yếu ớt.
Thậm chí giống như làm trò hề!
“Đi thôi, về tỉnh thành!”
Hàn Kiêu vung tay, ra lệnh chỉ huy.
“Hội trưởng, đi luôn bây giờ ư? Vừa nãy Lục Khải đã nói, bảo chúng ta ở lại đây, không được đi đâu hết!”
Một người trong đó nhỏ tiếng nhắc nhở.
“Hắn nói gì thì phải làm thế hả? Tại sao tôi phải nghe lời của hắn?”
Hàn Kiêu nổi giận: “Hắn cuồng ngạo như vậy, chẳng phải là ỷ vào Lâm Thành là hang ổ của hắn sao? Có giỏi thì hắn đến tỉnh thành, đến địa bàn của chúng ta, xem hắn còn dám gây loạn không?”
“Xuất phát!”
Hàn Kiêu nói xong, gần như gào thét gầm lên.
Đúng lúc này, Miêu Phương đi giày cao gót chạy đến bên cạnh Hàn Kiêu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!