Anh ta không dám nhìn thẳng Lục Khải, mà chỉ nhìn mấy người mà trước đó còn xưng anh em với anh ta ở xung quanh với ánh mắt cầu cứu.
Nhưng những người này lại coi như không nhìn thấy, thờ ơ lảnh tránh.
Liền sau đó, Lục Khải giơ tay lên.
Dưới ánh mắt dõi theo một cách khó hiểu của mọi người, Hắc Vu đưa lên con dao găm bằng hai tay.
Lục Khải nhận lấy dao găm, vẻ mặt vô tình, không cảm xúc vung lên không trung.
Tai phải của Triệu Đức Trí rơi xuống đất!
Máu chảy như suối!
Trong tích tắc, nhuốm đỏ nửa bên người Triệu Đức Trí.
“Tai dùng để nghe lời”.
“Nghe không hiểu thì giữ lại làm gì?”
A… a…
Tiếng kêu thảm thiết của Triệu Đức Trí vang vọng khắp cả hội trường.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhức mũi.
Bầu không khí nặng nề như cái chết.
Tuy Triệu Đức Trí kêu lên đau đớn, nhưng anh ta vẫn ngồi đó.
Lục Khải nhướn mày, cầm một chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh lên hai chân của Triệu Đức Trí.
Bành…
Một tiếng bức bối!
Chiếc ghế tinh xảo và chắc chắn trực tiếp bị vỡ tan.
Hai chân của Triệu Đức Trí biến dạng méo mó nghiêm trọng.
Anh ta đau đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run lên.
Bây giờ anh ta còn chẳng có sức để kêu lên.
Anh ta ngẩng đầu một cách vất vả, không cam tâm nhìn về phía người của bốn gia tộc bên cạnh.
Người của bốn gia tộc đều cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng đầu.
“Hắc Vũ, đưa hắn ta đi!”
Lục Khải đưa tay chỉ vào Triệu Đức Trí.
“Rõ!”
Hắc Vũ bước lớn xông đến, tóm áo của Triệu Đức Trí, lôi anh ta dưới đất đi ra ngoài.
Những chỗ Triệu Đức Trí bị lôi qua để lại một vệt máu thật dài.