Hắc Vũ hô to nhận lệnh.
Còn Lục Khải đi đến trước mộ, không nói một lời, cứ lặng lẽ nhìn như vậy.
“Lão đại, điều tra ra rồi!”
Chưa đến mười phút, Hắc Vũ đến phía sau Lục Khải.
“Nói tên đi!”
Lục Khải không quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm mộ của bố mình.
“Triệu Đức Trí!”
Hắc Vũ đầy tức giận nói ra cái tên.
“Xuất phát, đến khách sạn Thế Kỷ!”
Lục Khải quay người, đi về phía chiếc xe ở không xa.
Nhìn bóng dáng của Lục Khải, Trần Đỉnh Thiên vẫn rất lo lắng nói: “Lục Khải, tôi biết xảy ra việc như này, cậu rất tức giận, nhưng cậu thực sự không được kích động”.
“Trước đó cậu cũng thấy rồi, bọn họ rất đông người, bây giờ cậu qua đó sẽ rất nguy hiểm!”
“Đại ca, tôi qua đó, người gặp nguy hiểm không phải là tôi, mà là bọn họ!”
Lục Khải không tức giận với lời khuyên của Trần Đỉnh Thiên, vì anh biết Trần Đỉnh Thiên thật lòng lo lắng cho mình.
“Đại ca, tôi cảm thấy, tôi cần phải tự giới thiệu lại với anh”.
“Tôi là Long hồn của Long Môn!”
Nói xong mấy chữ này, Lục Khải đi thẳng lên xe.
Còn Trần Đỉnh Thiên, vốn đã nghĩ xong lời lẽ để khuyên anh.
Bất luận Lục Khải có thân phận gì, anh ta cũng phải ngăn cản.
Nhưng sau khi nghe xong lời giới thiệu đơn giản và thẳng thắn của Lục Khải, anh ta liền sửng sốt.
Cái tên Long Môn, người người đều biết!
Uy danh Long hồn, kinh thiên động địa!
Trong lòng tất cả mọi người, Long hồn chính là cái ô bảo vệ mọi người, giống như chiến thần.
Nhưng anh ta không ngờ, Lục Khải chính là Long hồn!
Bây giờ nghĩ lại, tám trăm người của bốn gia tộc tỉnh thành thì có là gì?
Trước mặt Lục Khải thì chẳng là gì hết!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!