Có một người áo đen nhân lúc trời tối, mượn ánh trăng lặng lẽ đi đến.
Anh ta ở lại bận làm gì đó trước phần mộ hơn một tiếng mới rời đi.
Ban đêm, rất nhiều người ở Kim Hi Phủ đã ngủ say, còn ở nhà Triệu Thự Quang đèn điện vẫn sáng trưng.
Triệu Thự Quang đi đi lại lại trong phòng khách, cứ cách mấy phút lại nhìn đồng hồ.
Miêu Phương với cả bộ răng giả cũng về đến nhà.
Cô ta ngồi trên sofa, vẻ mặt cũng đầy lo lắng.
Cạch cạch…
Cánh cửa đóng chặt được mở ra, Triệu Đức Trí mặc áo đen đi vào.
Sau khi nhìn thấy Triệu Đức Trí quay về, tất cả mọi người đều vây đến.
“Thế nào rồi?”
Triệu Thự Quang vội vàng hỏi.
Triệu Đức Trí gật đầu: “Tất cả đều thuận lợi!”
Anh ta vừa nói, khuôn mặt cũng vừa hiện lên nụ cười xấu xa vui vẻ trên nỗi khổ của người khác: “Cứ ngồi đợi xem kịch hay ngày mai đi”.
Triệu Thự Quang rất mừng nhìn Triệu Đức Trí: “Làm tốt lắm, con là đại công thần của nhà họ Triệu chúng ta đấy!”
Nói đến đây, ông ta thở một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt lướt nhìn mỗi một người: “Không còn sớm nữa, mọi người đi ngủ đi! Nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai xem kịch hay!”
Triệu Thự Quang nói xong, liền quay về phòng trước tiên.
Còn Miêu Phương lại ôm chặt Triệu Trí Đức: “Chồng của em là giỏi nhất, anh yêu, ngày mai nhất định phải báo thù cho em đấy!”
“Em yên tâm đi, ngày mai không chỉ báo thù cho em, mà còn là ngày bắt đầu bay cao bay xa của nhà họ Triệu chúng ta!”
Triệu Đức Trí cất giọng rất dịu dàng, nhưng lại rất kiên định.
Ngày hôm sau, Lục Khải vẫn dậy sớm như thường lệ, đặc biệt mặc chiếc áo Trung Sơn màu đen.
Khi anh đi ra khỏi phòng, Hàn Ngọc mặc một chiếc váy dài màu đen đã đứng ở ngoài cửa.
Hắc Vũ ở bên ngoài cổng biệt thự cũng đã sẵn sàng xuất phát.
Hàn Ngọc đi đến trước mặt Lục Khải, nở nụ cười dịu dàng, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Lục Khải.
“Đại ca còn ở trong phòng à?”
Lục Khải chuyển ánh mắt sang căn phòng đóng chặt cửa bên phải.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!