Trần Đỉnh Thiên vỗ vai Lục Khải, vô cùng nghiêm túc nhắc nhở.
Nói xong, Trần Đỉnh Thiên bèn nhanh chóng đi ra ngoài.
“Đại ca, cảm ơn anh!”, Lục Khải nhìn theo bóng lưng anh ta, cảm ơn từ tận đáy lòng.
“Nói cái gì thế! Có cái gì đâu mà cảm ơn? Tôi là đại ca của cậu, cậu là anh em của tôi, sau này để tôi bảo vệ cậu!”
Trần Đỉnh Thiên lại quay đầu, lớn tiếng đáp.
Nói xong những lời đó, hai anh em nhìn nhau vài lần, vô cùng ăn ý cười thành tiếng.
Đó, là những thứ nằm trong ký ức của bọn họ!
Và, cũng là những tình cảm mà chỉ bọn họ mới hiểu!
Trần Đỉnh Thiên đang định đi ra ngoài, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.
Sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, anh ta quay quay lưng về phía Lục Khải, vẫn không nhúc nhích, đứng yên đó như bức tượng điêu khắc.
“Làm sao thế?”, Lục Khải cảm thấy không ổn lắm.
“Tôi, không thể trở về được nữa rồi!”
Trần Đỉnh Thiên đưa lưng về phía Lục Khải, dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình nhưng nước mắt vẫn rơi như mưa.
Cơ thể anh ta bất giác run lên lẩy bẩy.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lục Khải vội vàng đi tới, nhìn Trần Đỉnh Thiên gần như sụp đổ trước mặt.
“Không còn nữa, không còn gì nữa rồi!”
Anh ta vừa nói vừa lắc đầu, ánh mắt như dại ra.
Bất lực! Tuyệt vọng!
Dường như anh ta đã dùng hết sức mình, chậm chạp đưa điện thoại cho Lục Khải.
Nhận điện thoại của Lục Khải, nhìn thấy bức ảnh đầy chói mắt.
Người trong bức ảnh chính là bố của Trần Đỉnh Thiên, anh em tốt của Lục Sơn Hà, chú Trần mà Lục Khải gọi, Trần Kiệt!
Ông ấy chết rất thảm, rất máu me.
Toàn thân bị phân thành tám mảnh, hơn nữa còn xếp theo thứ tự, đầu, hai tay, hai chân.
Chẳng những thế, bên trên còn có lục lục ngũ tạng dính đầy máu tươi bị móc ra.
Lục Khải thấy cảnh tượng đó, tự trách, tức giận!
Anh theo bản năng lướt ảnh, bức sau còn máu me hơn cả bức trước.
Người nhà họ Trần đã bị giết sạch, trong đó còn có đứa con gái chưa đầy một tuổi của Trần Đỉnh Thiên.