“Gặp rắc rối thì bán đứng ngay chủ thuê, các người đúng là làm vấy bẩn hai chữ sát thủ!”
Lục Khải đã mất kiên nhẫn: “Tao hải lại lần cuối, chúng mày muốn chết kiểu gì?”
Trong lòng Hắc Bạch Song Sát trầm xuống, như rơi vào hầm băng, toàn thân bị khí lạnh bao trùm.
Bọn họ quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt đầy sự tuyệt vọng.
Cũng không có ai lên tiếng trả lời Lục Khải.
Lục Khải gật đầu, ném toàn bộ súng, dao găm và dây thừng trong tay sang một bên: “Nếu các người đã không biết chết kiểu gì, thì tao cho chúng mày sống không bằng chết!”
“Hắc Vũ, làm theo quy tắc của Long Môn, lăng trì! Sau một trăm linh tám đao, để bọn chúng sống!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Lăng trì?
Một trăm linh tám nhát đao!
Hắc Bạch Song Sát sợ đến đầu óc trống rỗng: “Đại ca, cho chúng tôi chết nhẹ nhàng đi…”
“Muộn rồi!”
Hắc Vũ tóm chặt Hắc Bạch Song Sát, lôi bọn họ đi ra ngoài.
Còn Hàn Kiêu lúc này, hắn đã rất muốn bỏ chạy.
Nhưng hai chân nặng như buộc tạ, đừng nói là bỏ chạy, mà nhấc chân cũng rất khó khăn.
“Bây giờ anh có thể cút đi chưa?”
Lục Khải nhìn thẳng vào Hàn Kiêu, lên tiếng nói.
“Cút cút cút, tôi cút ngay!”
Hàn Kiêu như được đại xá, gật đầu thật mạnh.
Bây giờ hắn cũng không màng đến thể diện và tôn nghiêm gì nữa.
Sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì!
Khi hắn quay người vừa đi được hai bước, giọng của Lục Khải lại vang lên: “Đợi đã”.
Hai chữ đơn giản, nhưng đối với Hàn Kiêu lại như sét đánh ngang tai, tim như nhảy khỏi lồng ngực.
“Về nói với chủ nhân của anh, sau này bảo cô ta đích thân đến tìm tôi!”
Hàn Kiêu nghe vậy, hơi bất ngờ, Lục Khải biết người đứng sau mình ư?
Nhưng hắn không đắn đo quá nhiều, gật đầu đồng ý xong, liền bỏ chạy khỏi trang viên như chạy nạn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!