Trong lúc anh ta định ra tay xử lý nốt tên cuối cùng thì Lục Khải hô lên: “Đã hết ba mươi giây”.
Lời nói vừa dứt, Lục Khải không nhìn lại mà đi thẳng vào trong.
“Cút!”, hộ vệ cuối cùng nhanh như chớp chắn trước mặt Lục Khải, lấy súng ra quát lớn: “Còn lên trước một bước thì sẽ phải chết”.
Lục Khải không nhìn mà cứ đi về trước như không có chuyện gì.
Lúc hộ vệ đó định nổ súng thì Lục Khải giơ tay ra, tay phải thành thục gỡ băng đạn xuống, còn tay trái thì vặn một cái rồi cướp được khẩu súng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức hộ vệ còn không kịp phản ứng.
Lúc hắn định thần lại thì khẩu súng trên tay hắn đã bị Lục Khải tháo rời hết linh kiện bên trong.
“Không biết cầm súng thì đừng có làm mất mặt người khác”.
Lục Khải nói xong câu này thì cũng không vội đi về trước mà đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn lên tên hộ vệ đó.
Tên hộ vệ cao ngạo ban nãy, giờ đây không dám nhìn thẳng vào anh.
Hắn có thể cảm nhận được luồng khí mạnh phát ra từ người Lục Khải.
Mặc dù không nói lời nào nhưng tên hộ vệ trước mặt không ngừng lùi về sau nhường ra đường đi.
Lúc này Hắc Vũ nhanh chóng chạy đến trước mặt Lục Khải, sắc mặt đầy vẻ áy náy cúi đầu, nói: “Xin lỗi Long Hồn! Khiến anh thất vọng rồi”.
Lục Khải không nói gì mà chỉ đi về trước.
Vừa đi được hai bước thì mười mấy tiểu đội mặc vũ trang xông lại.
“Làm gì vậy?”, đội trưởng hộ vệ là Cổ Quốc Tân nhìn Lục Khải và Hắc Vũ như nhìn kẻ địch.
“Chúng tôi không có ác ý gì, chỉ muốn gặp tổng giám sát Tô thôi”.
Lúc Lục Khải nói câu này thì còn lấy ra một huy hiệu, nói: “Xin hãy chuyển cái này cho ông ta, tin là ông ta sẽ không từ chối”.
Trên huy hiệu đó có ký hiệu một cây kiếm và một chiếc khiên, vô cùng đơn giản dễ nhận.
“Long Môn?”, Cổ Quốc Tân có chút bất ngờ, không kìm được mà nhìn kỹ Lục Khải và Hắc Vũ.
Có ai mà không biết, có ai mà không hiểu sự uy nghiêm của Long Môn?
“Hóa ra là cao thủ của Long Môn, thất lễ, thất lễ. Xin hãy đi theo tôi”, Cổ Quốc Tân làm tư thế mời rồi đi trước dẫn đường nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ cao ngạo.
Theo như hắn, Lục Khải và Hắc Vũ trẻ thế, kể cả là người của Long Môn thì chắc cũng chỉ là một hộ vệ bình thường.
Còn đội trưởng hộ vệ như hắn có thể đích thân dẫn đường đã là nể mặt Lục Khải lắm rồi.
Cổ Quốc Tân dẫn đường cho Lục Khải và Hắc Vũ đi vào bên trong khuôn viên.
Họ đi qua vườn hoa rồi đi đến một tầng áp mái.
Bốn người đàn ông trung niên mặc vest đã đứng đợi hồi lâu.
Họ chính là gia chủ của bốn gia tộc Trương, Lý, Tôn, Lưu. Họ cùng hẹn nhau đến mời tổng giám sát Tô đến giúp đỡ.
Sau khi họ nhìn thấy Cổ Quốc Tân thì tất cả đều đứng dậy, khách khí chào hỏi: “Xin chào đội trưởng Cổ”.
“Không biết khi nào tổng giám sát có thời gian?”
“Đợi tôi thông báo”, Cổ Quốc Tân nói chuyện thì nghiêng đầu nhìn Lục Khải và Hắc Vũ: “Động tác của các người nhanh lên chút, đừng để tổng giám sát đợi lâu”.
“Lục Khải?”