Chu Tuấn Vũ liên tục lắc đầu.
Anh ta phát hiện tình huống có gì đó sai sai, lẽ ra bây giờ anh ta nên nghĩ xem mình phải làm sao để sống sót.
Lục Khải nghe xong thì nhìn anh ta vài lần, gật gù.
“Không phải báo thù, thì chắc là đi tìm chết rồi!”
“Anh… Nói thế có ý gì?”
Chu Tuấn Vũ cảnh giác hỏi.
Lục Khải không trả lời, chỉ đảo mắt sang Hắc Vũ.
“Đi, lấy mấy thứ trong cốp sau xe tôi lại đây”.
“Rõ!”
Hắc Vũ nhận lệnh, buông Chu Tuấn Vũ ra.
Chu Tuấn Vũ như một đống bùn nhão ngã ập xuống.
Hoàn toàn không biết Lục Khải muốn làm gì.
Ánh mắt chất chứa đầy vẻ sợ hãi.
Trong ánh mắt tò mò và khó hiểu của mọi người, Hắc Vũ lấy đống hũ tro cốt trong xe tới.
Tổng cộng năm mươi hũ!
Nhìn thấy mấy cái hũ cốt, sắc mặt Chu Tuấn Vũ trở nên nặng nề hơn.
“Mày cũng có ý thức giác ngộ đấy, tìm chết còn chuẩn bị sẵn hũ cốt cho mình!”
Lòng Chu Tuấn Vũ trở nên vô cùng nặng nề, tóc gáy dựng thẳng lên.
Anh ta có thể cảm nhận được hơi thở của sự tử vong.
“Tôi… Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà làm bậy! Nếu anh dám giết tôi thì sẽ đắc tội với toàn bộ nhà họ Chu, nhà họ Chu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh”.
Dù là những lời đầy tính uy hiếp, nhưng giữa từng câu chữ của Chu Tuấn Vũ đều là sự tuyệt vọng.
“Trước đó tôi chỉ nói đùa với anh thôi…”
“Đùa ấy hả! Thật lòng xin lỗi, tao tin thật!”
Khi Lục Khải nói thì khóe miệng vẫn cong cong, trên mặt là nụ cười yêu dị.
Mà nụ cười đó đã hoàn toàn phá vỡ hàng rào tâm lý cuối cùng trong lòng Chu Tuấn Vũ.
“Lão đại, chỗ này giao lại cho tôi đi!”
Hắc Vũ xung phong nhận việc, từng bước đi tới chỗ Chu Tuấn Vũ.