“Bố mẹ đợi con chút nha”, trong lúc Lục Khải định hỏi tiếp thì Lục Viên Hàn chạy về phía cửa hàng hoa quả bên cạnh.
Lúc Lục Khải và Hàn Ngọc đi tới thì trong tay Lục Viên Hàn cầm hai quả táo đỏ nhảy nhót với vẻ mặt hài lòng.
“Con gái! Con làm gì vậy?”, Hàn Ngọc khẽ xoa đầu Lục Viên Hàn, nhẹ nhàng hỏi.
“Trước đây mẹ từng nói, đi tay không đến nhà người khác là không lịch sự. Đây là hoa quả con mua cho ông bà ngoại”.
Đôi mắt to tròn của Lục Viên Hàn cứ nhìn chằm chằm vào quả táo trong tay rồi nuốt nước bọt ừng ực.
Nghe thấy lời này, Hàn Ngọc và Lục Khải không kìm nổi mà liếc nhìn nhau.
“Bố mẹ yên tâm, đây là tiền con tiết kiệm được đấy. Tiền mẹ cho con mua quà vặt con đều giữ lại, con tiết kiệm được mười mấy tệ cơ”.
Khóe mắt Hàn Ngọc rưng rưng, cô cưng chiều nhéo má Lục Viên Hàn, nói: “Con gái tôi đúng là hiểu chuyện, ông bà mà nhìn thấy con mua hoa quả cho ông bà thì sẽ vui lắm đấy”, nói xong Hàn Ngọc dắt tay Lục Viên Hàn đi vào trong.
Hàn Ngọc không có chìa khóa nhà nên ấn chuông vài cái.
“Tôi ra đây”, người mở cửa là Triệu Nhược Hà, mẹ đẻ của Hàn Ngọc.
Bà ta mặc áo ngủ lụa tơ tằm, đắp mặt nạ chạy ra. Nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Ngọc thì chau mày, nói: “Tối thế này rồi còn đến làm gì?”
“Con muốn ở nhà mình mấy hôm…”.
“Bà ăn táo đi, cháu mua đấy”, Lục Viên Hàn ngẩng đầu, kiễng chân lên, giơ hai tay định đưa táo cho Triệu Nhược Hà, nói: “Còn quả táo này là cho ông ngoại. Táo này tươi lắm bà”.
Nhìn thấy khuôn mặt nhem nhuốc của Lục Viên Hàn, Triệu Nhược Hà khinh khỉnh lùi về sau rồi hất tay một cái, hai quả táo Lục Viên Hàn đưa lại ban nãy rơi hết xuống đất.
Hai quả táo rơi xuống đất rồi lăn mấy vòng.
“Mẹ làm gì vậy? Đây là táo mà Viên Hàn dùng tiền tiêu vặt để mua cho bố mẹ đấy”, Hàn Ngọc cũng không thể ngờ mẹ mình lại quá đáng như vậy.
“Làm mất mặt ai vậy? Giờ là thời đại nào rồi còn ăn táo này? Chúng tôi ăn là ăn táo nhập khẩu mà cậu chủ Hà biếu cơ”.
“Hu hu hu…”, Lục Viên Hàn tủi thân bật khóc. Cô bé ngồi xuống đất nhặt hai quả táo bị rơi nát, dùng bàn tay nhỏ nhắn lau đi, sau đó tiện miệng cắn một miếng.
“Mẹ ơi… Con chưa bao giờ ăn táo nào tươi như này, ngọt lắm mẹ ạ”.
Nhìn cảnh Lục Viên Hàn ngồi xuống đất vừa khóc vừa ăn táo, bất luận là Hàn Ngọc hay Lục Khải đều tan nát cõi lòng.
“Ngọc! Mày nhìn xem, cái đứa sao chổi này mới mất mặt làm sao”.
Triệu Nhược Hà với vẻ mặt chán ghét, lắc đầu nói: “Khi nào mày mới đưa nó đến cô nhi viện vậy? Cậu chủ Hà đợi kết hôn với mày đấy”.
“Mẹ nói cho mày biết, tốt nhất mày hãy cắt cái đuôi này đi. Nhà này cũng là cậu chủ Hà tặng chúng ta, nếu như chuyện của mày và cậu chủ Hà bị con bé này làm hỏng thì bố mẹ mày sẽ phải lang thang đầu phố đấy”.
Triệu Nhược Hà thấy Hàn Ngọc không thể hiện thái độ nên bà ta lại nói: “Cậu chủ Hà quá được rồi! Cậu ấy nói với mẹ và bố mày là, tiền viện phí của con bé sao chổi này cậu ấy sẽ bỏ hết, hơn nữa còn sắp xếp bác sĩ tốt nhất làm phẫu thuật cho nó”.
“Rốt cuộc mày còn do dự gì nữa? Thằng Lục Khải đã không quan tâm gì đến con nó thì mày quan tâm làm gì? Mày còn mong thằng vô dụng đó quay về à? Nó về thì thế nào? Nhà họ Lục mất rồi, mày theo nó thì chỉ chịu khổ thôi con ạ”.
Trong lúc Triệu Nhược Hà đang thao thao bất tuyệt thì Lục Khải đứng sau cửa, lớn bước đứng trước mặt bà ta.
Anh đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng như nước. Anh thật không ngờ, mẹ vợ lại đối xử với vợ con mình như thế.
Triệu Nhược Hà sau khi nhìn thấy Lục Khải thì liền giật mình.
“Thưa mẹ, con là Lục Khải đây”.