Chương 2111:
Diệp Lâm Quân đi tới nơi để quan sát.
Thi đấu rất kịch liệt.
Một trăm học viên của kế hoạch Tiềm Long dùng một thế công vô cùng mạnh mẽ quét sạch thiên tài của chín nước còn lại, lấy được chức quán quân của giải thi đấu quốc tế.
Sức mạnh của bọn họ khiến cho chín nước còn lại đều sợ ngây cả người.
Dường như mọi người đều không cùng một đẳng cấp!
Vệ binh Viêm Long rất hài lòng với thành tích mà đám người Thiệu Hình Thiên lấy được, Lạc Việt cũng rất hài lòng.
Tất cả mọi người đánh giá rất cao với ba người huấn luyện viên Kim-Phụng Thiên.
Vệ binh Viêm Long cảm thấy may mắn vì mình đã làm ra những quyết định đúng đắn.
Thứ nhất, lúc trước bọn họ không để cho Diệp Lâm Quân làm huấn luyện viên chính mà mời Kim Phụng Thiên tới làm.
Thứ hai là đã đuổi Diệp Lâm Quân đúng lúc không làm ảnh hướng tới huấn luyện.
Kim Phụng Thiên nhìn về phía Diệp Lâm Quân với ánh mắt đắc ý và khoe khoang.
“Diệp Lâm Quân, anh thấy chưa? Không có anh quấy rầy thì chúng tôi tiến bộ càng nhanh hơn!”
“Trong học viên cùng thời kỳ, chúng tôi chính là vô địch!”
“Trong khoảng thời gian này chúng tôi đã tiến bộ gấp mười! Anh không ngờ được chứ gì? Anh còn có lời gì muốn nói nữa không?”
“Không phải anh nói là chúng tôi rời khỏi anh là không thể nào tiến bộ à? Bây giờ thế nào?” Đám người Thiệu Hình Thiên trừng mắt nhìn Diệp Lâm Quân rồi nói, bọn họ cho rằng anh sẽ lộ ra vẻ hối hận hay kinh ngạc. Nhưng anh lại chẳng có chút phản ứng nào cả.
Diệp Lâm Quân nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Đúng là các người tiến bộ rất nhanh, nhưng mà…
“Nhưng mà cái gì?”
Mấy người Thiệu Hình Thiên nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Quân.
“Nhưng các người đang tự làm mất tuổi thọ và nguyên khí của mình! Các người sắp toi đời rồi!” Tất nhiên là Diệp Lâm Quân có thể nhìn ra được trạng thái của mấy-người này, bên ngoài thì đẹp đẽ nhưng bên trong đã thối nát cả rồi.
“Hả?” Kim Phụng Thiên nghe anh nói thế thì sắc mặt trở nên khó coi: Diệp Lâm Quân đã nhận ra rồi ư? Không ổn rồi!
Mặc dù Kim Phụng Thiên đứng ở phía xa nhưng sự chú ý của ông ta đều đặt ở trên người Diệp Lâm Quân.
Trong đôi mắt của ông ta hiện lên một sự khát máu.
Đã lâu như thế rồi nhưng vẫn chẳng ai nhận ra, hết lần này tới lân khác Diệp Lâm Quân lại nhận ra được.