Chương 129 Giấc Mơ Hoang Đường
Diệp Quân Lâm nói mấy lời này, không chỉ Lâm Mị và những người khác không tin, mà ngay cả Tiêu Thắm cũng không tin được. Anh rễ của cô thực sự tài giỏi như vậy sao?
Cô biết rằng anh có năng lực, nhưng để lấy lại tập đoàn Quân Lâm, hơn nữa còn hạ bệ nhà họ Tiêu, làm sao anh có thể chứ.
Ngay cả khi anh còn đang ở thời kỳ đỉnh cao của mình sáu năm về trước, thì đó cũng là việc hoàn toàn không có khả năng.
Trước mặt nhà họ Tiêu, anh chỉ giống như một hạt cát mà thôi.
“Ha ha ha.” Mấy giây sau, cơn chấn động đã qua đi, Vương Học Long và những người khác liền bật ra những tràng cười.
Đây là câu nói đùa kinh điển nhất mà họ từng được nghe. Một kẻ thất bại vừa mới ra tù, hiện đang ăn bám vợ, lại có thể chiếm lấy sản nghiệp hàng chục tỷ của nhà họ Tiêu hay sao.
Vì đã từng làm việc với Diệp Quân Lâm, cả Lâm Mị và Chung Đào đều rất rõ về tính khí của anh. Trước đây, họ cũng quen với kiểu nói chuyện đao to búa lớn này rồi. Diệp Quân Lâm luôn nói một cách rất thản nhiên về những điều không thẻ.
Có điều, lời đã nói ra, anh đều lần lượt thực hiện chúng.
Nhưng đó là Diệp Quân Lâm của sáu năm trước.
Năng lực, mục tiêu cùng các mối quan hệ anh đều nắm sẵn trong tay. Mọi thứ đều có thể thực hiện một cách dễ dàng.
Nhưng Diệp Quân Lâm bây giò đã không còn là anh của ngày trước. Chỉ với bàn tay trắng, làm sao anh có thể đạt được một điều vô lý khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải khiếp sợ như vậy?
Huống chi, điều anh vừa nói tới lại là về khối tài sản kếch xù của nhà họ Tiêu. Điều này là hoàn toàn không thê.
Nếu nó thực sự xảy ra, thì chắc chắn mặt trời ngày mai sẽ mọc lên từ đằng tây.
Nói cách khác, anh chính là đang nằm mơ giữa ban ngày.
Tuy nhiên, Lâm Mị không vạch trần giấc mộng đẹp của Diệp Quân Lâm ngay tại chỗ, mà chỉ cười nói: “Vậy thì thay mặt Bảo tàng Văn học của tôi, xin phép chúc mừng chiến thắng của chủ tịch Diệp trong công cuộc chiếm lại tập đoàn Quân Lâm và đánh bại nhà họ Tiêu.”
Những người khác cũng vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, Quân Lâm, chẳng máy chốc anh sẽ sở hữu khối tài sản 50 tỷ. Lúc đó, nhớ hãy giúp đỡ anh em chúng tôi một chút, mỗi người chừng 5 tỷ thì chắc cũng không khó khăn gì đâu nhỉ.”
Điều mà tất cả không ngờ tới, đó là Diệp Quân Lâm thực sự coi trọng những lời châm chọc của họ.
Anh nói với Lâm Mị: “Thật sự cảm ơn cô. Nếu có dịp hợp tác, lúc đó nhất định tôi sẽ nhớ tới cô.”
Chung Đào vẫn im lặng, chỉ nhìn Diệp Quân Lâm bằng ánh mắt thương hại. Diệp Quân Lâm trong mắt cô lúc này, đơn giản là quá đáng thương. Một người từng tài giỏi là thế, bây giờ lại chỉ có thể tự ru ngủ bản thân bằng những suy nghĩ nông nỗi tự mẩn.
Cô nén một tiếng thở dài, cảm thấy thật đáng buồn. Hai mươi năm nay, cô chưa từng nhìn lầm một người hay một sự vật nào. Lần duy nhất cô đánh giá sai một người, chính là Diệp Quân Lâm.
Vốn tưởng anh tài giỏi hơn người, cuối cùng anh lại chỉ là một tên phế vật.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!