Tống Nhan sững người một thoáng, rồi mặt sầm lại.
Câu đó đủ chứng minh Sở Trần đúng là đã bình thường trở lại.
Đang yên đang lành còn nói năng bậy bạ!
Cút
Tống Nhan vung miếng bánh sinh nhật trong tay ném thẳng về phía Sở Trần.
Sở Trần lách một cái đã chuồn về phòng mình.
Thấy cửa phòng Sở Trần đóng sầm lại, khóe môi Tống Nhan giật giật.
Chiếm chỗ mà chẳng làm nên trò trống gì ...
Tống Nhan bỗng nổi cơn muốn xông vào, đập vỡ đầu Sở Trần thêm lần nữa.
Trong đầu cô, mấy chữ Sở Trần vừa buông vẫn lởn vởn, cái câu ám muội chết tiệt ấy.
Một lát sau, chính cô cũng không nhịn được mà bật cười khúc khích.
Tảng đá đè nặng trong lòng Tống Nhan rốt cuộc cũng hạ xuống.
Năm năm nay, khi tất cả đều cho rằng Sở Trần vốn dĩ sinh ra đã ngốc, chỉ riêng Tống Nhan lại thấy là do cô tông khiến anh bị chấn thương đầu. Cảm giác tội lỗi đè nặng suốt bấy lâu; giờ đây người như nhẹ bẫng, nhìn chiếc bánh trên bàn, cô không kìm được lại cắt thêm một miếng ăn.
Đây là chiếc bánh sinh nhật ngon nhất Tống Nhan từng ăn.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm, Sở Trần mở cửa phòng, vươn vai một cái, liếc phần bánh còn lại trên bàn, theo bản năng mỉm cười rồi bước ra khỏi biệt thự.
Giữa dãy biệt thự của nhà họ Tống là một khu lâm viên; anh đi đến bên hồ.
"Cái hồ này hình như còn mang tên Tống Hồ nữa." Sở Trần cảm thán: lạc đà dẫu gầy vẫn to hơn ngựa; dẫu một ngày nào đó nhà họ Tống thật sự đứng không vững ở Thiền Thành, chỉ riêng mảnh đất này cũng đủ để cả nhà họ sống an nhàn cả đời.
Men theo mép hồ, Sở Trần nghe tiếng trống chiêng vang lên.
Anh ngẩng đầu nhìn.
Trên cọc Mai Hoa, đội Tỉnh Sư múa lượn.
Anh bước lại gần, hứng thú đứng xem.
Thiền Thành trọng võ; màn Tỉnh Sư ở đây lại càng nổi tiếng khắp cả nước.
Mười phút sau, Tỉnh Sư vọt lên, nhảy vút cao rồi đáp xuống vững chãi.
Vài vệ sĩ nhà họ Tống bước tới, tháo đầu sư tử ra.
Sở Trần hơi ngạc nhiên: người múa lại là cậu thiếu gia nhà họ Tống, Tống Thu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!