Đại sảnh im phăng phắc.
Đêm nay, Sở Trần gan to bằng trời.
Thân phận thấp kém nhất nhà họ Tống, vậy mà anh dám ngang nhiên buông câu "các người đều mù mắt cả rồi".
Anh lấy tư cách gì chứ.
"Cậu ... " Ngón tay Lâm Tín Bình run rẩy chỉ vào Sở Trần.
Muốn phản bác.
Thế nhưng có một chuyện ai cũng không thể phủ nhận: vừa rồi chính một câu của Sở Trần đã cứu Tống Thu.
"Không chịu giải thích tức là có vấn đề, còn ở đây cãi chày cãi cối." Giọng Tống Tình the thé. "Đáng tiếc Thanh Phong đạo trưởng vội về mất, nếu không để đạo trưởng nói ngay trước mặt cậu, biết đâu còn tính ra được nhà họ Tống rước phải loại người như cậu thì đen đủi đến mức nào."
"Mọi người bớt nói vai câu." Tong Tà Dương vừa mở miệng, mọi người lập tức im lặng.
Ông ấy nhìn Sở Trần một cái, ánh mắt chợt trầm lại, rồi lạnh mặt quay sang nhìn Tống Nho Hải đang quỳ trên đất.
"Tối nay, cậu thật sự làm tôi quá thất vọng." Trong mắt Tống Tà Dương giận ý không che giấu nổi.
Ở khách sạn Hoàng Đình, ông ấy dặn Tống Nho Hải sắp xếp cho Sở Trần về nhà, kết quả là Sở Trần lại ngay tại Hoàng Đình đánh cho công tử tập đoàn Vinh Thị một trận tơi bời.
Đến lúc ông ấy chuẩn bị đem gia quy ra trừng trị Tống Thu, thì cái roi dài do chính Tống Nho Hải mang đến lại giấu kim bạc nhọn bên trong.
Mặt mũi Tống Nho Hải tái mét.
"Tôi cho ông một ngày, điều tra cho rõ, rốt cuộc là ai đã vào phòng sách của tôi." Tống Tà Dương quát giận dữ.
"Tôi nhất định dốc toàn lực đi điều tra." Tống Nho Hải vội vã quay người rời đi, lưng ướt sũng. Nếu Tống Thu xảy ra chuyện gì, ông ấy gánh không nổi trách nhiệm ấy.
Tống Tà Dương ngẩng đầu lia mắt nhìn mọi người: "Tín Bình, Châu Kiếm, cũng muộn rồi, hai người về nghỉ đi."
Nhà họ Tống chỉ có mỗi Sở Trần là ở rể.
Lâm Tín Bình và Châu Kiếm theo bản năng lại liếc Sở Trần một cái, trong lòng còn cơn giận chưa trút được. Nhưng Tống Tà Dương đã lên tiếng, họ đương nhiên không dám nói thêm gì, cùng nhau rời khỏi nhà họ Tống.
Tống Tà Dương sầm mặt, nhìn chẳm chằm Sở Trần: "Rốt cuộc anh phát hiện trong roi dài có kim bạc bằng cách nào?"
Sở Trần nghĩ một lát, nghiêm túc đáp: "Giác quan thứ sáu của đàn ông."
Cha con nha ho Tong deu co cung mot suy nghi: dem nay So Tran hoi đien
rôi.
"Tất cả về nghỉ đi." Tống Tà Dương phất tay.
Năm năm nay, đây là lần đầu ông ấy nói với Sở Trần dịu giọng đến vậy.
Suy cho cùng, vừa rồi Sở Trần cũng coi như đã cứu Tống Thu.
"Ba mẹ, chị, con đi trước đây." Tống Thu nói xong liền chạy biến.
"Đi thôi." Tống Nhan cũng giuc Sở Trần.
Sở Trần đi được mấy bước thì ngoái đầu lại: "Mấy cây kim bạc này đem đi giám định xem, biết đâu có độc."
Con ngươi của Tống Tà Dương chợt co lại.
Có độc!
Nếu đúng thế, chẳng phải là muốn đẩy Tống Thu vào chỗ chết sao?
Oán hận lớn cỡ nào mới ra tay tuyệt độc đến vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!