Trong mắt mọi người, Sở Trần liên tục lùi lại né tránh, vậy mà sáu bảy gã báo vệ kia lần lượt ngã gục.
"Đửa nào đứa nấy toàn đồ phế vật à?" Vinh Đông giận dữ. "Một thâng ngốc mà cũng không khổng chế noi? Anh Diệp nuoi bọn bay kiểu gì toan lũ bỏ đi thế
Ánh mắt sắc lạnh, hắn lao thắng lên.
Từ nhỏ hàn đã luyện taekwondo, thân thế cường tráng hơn người cùng lửa, bình thường một chọi ba không thành vấn đề.
Hần nhảy bật lên cao, tung một củ đá ngang như vũ bão.
Mọi ánh nhìn đều đồn vào Vinh Đông ...
Đúng lúc đó, một bảo vệ Hoàng Đình cũng nhày bật lên, định đánh lén từ sau lưng Sở Trần, tung củ đá bay.
Khỏe môi Sở Trần khế nhếch, kin đáo đến mức khỏ nhận ra.
Thân hình nghiêng đi - thuật di chuyến Cần Khôn.
Bàn chân của tên bảo vệ ấy chạm đúng củ đa ngang của Vinh Đông giữa không trung.
Sức mạnh của Vinh Đông tuy nối trội trong đám đồng lứa, nhưng bảo vệ của Hoàng Đình đều là người tinh nhuệ, được tuyển chọn kỹ lưỡng từ các công ty bảo vệ. Vừa va chân vào nhau, Vinh Đông liền cảm thấy một cơn đau nhới như dùi đâm từ bắp chân truyền lên, thân hình nặng nề rơi bịch xuống đất.
Còn chưa kịp bật dậy, hần ngang đầu thì Sớ Trần đã hiện ngay trước mắt:
"Mày ... " Vinh Đông vừa định phun lời hãm dọa, ngực đau nhỏi - Sở Trần đã giảm một chân lên người hắn.
"Tất cả đứng im" Giọng Sở Trần vang lên. "Nếu không, tôi không dám đảm bảo xương cốt của vị thiểu gia Vinh này sẽ gãy bao nhiêu cái đâu."
Mấy gã báo vệ đang định lao tới liền đứng khựng lại.
Ảnh mắt họ đồn cả vào Sở Trần và Vinh Đông dưới chân anh.
"Sở Trần!" Tim gan giám đốc Bàng chấn động, ông ta quát: "Cậu biết mình đang làm gì không? Thả thiếu gia Vinh ra."
"Hẽ hẽ, tôi là thàng ngốc mà." Sở Trần nhếch môi cười. "Thàng ngốc làm việc, chẳng biết chừng mực."
Sở Trần củi đầu nhìn Vinh Đông: "Nhưng dù tõi là thàng ngốc, tôi van nghe hiểu đẩy: vừa rồi mày ăn nói láo xược, si nhục vợ tôi." Anh đè mạnh bàn chãn xuổng; Vinh Đông lập tức gào rẽn, mặt mũi méo xệch.
Mọi người xung quanh kêu lên kinh hãi, nhưng lúc này chắng ai dám lao tới.
Xưa nay họ vần tự nhận là một trong những nhóm khó đụng vào nhất ở Thiền Thành, làm gì cũng bạt mạng, thích gì làm nấy; thể mà đêm nay, họ đụng phải một thằng ngốc.
Và thăng ngốc này nhìn còn ngông cuồng hơn cả họ.
Chầng ai dám liều để thiếu gia Vinh bị thâng ngốc giảm nát dưới chân.
Ai nấy cũng ngẩm ngầm rùng mình: sức của thăng ngốc này quá khủng.
Chỉ nhìn vẻ mặt Vinh Đông là biết hắn đang chịu đau đớn đến mức nào.
"Tôi mặc kệ các người là nhà họ Diệp, nhà họ Vinh, hay họ Lợn họ Chó gì đi nữa." Sở Trần củi đầu cười, nhìn chầm châm thiếu gia Vinh. "Lập tức xin lỗi cô ba Tổng."
Nụ cười ấy của Sở Trần rọn người, khiến ai nấy sởn gai ốc.
Không ai quên thân phận của Sở Trần: thang ngốc, chàng rế ở rế nhà họ Tổng.
Lúc này, chắng ai dám mặc cả hay hăm dọa với thằng ngốc.
Lỡ chọc điên nó, chết chùm. Mạng của thiếu gia Vinh quý hơn thâng ngốc này nhiều. Mồ hôi lạnh trên người Vinh Đông toát ra, môi run bản.
Đây là khách sạn Hoàng Đình!
Xung quanh toàn là người của hắn.
Đối phương rõ ràng chỉ là một thăng ngốc ở rể nhà họ Tổng.
Lẽ ra hân phải là người giảm thâng kia xuống đất mới đúng. Vinh Đông nghĩ mãi không hiếu, cớ sao lại thành ra như thế này.
Hân theo bản năng định gãn cố chửi Sở Trần, nhưng cơn đau nhói ở lồng ngực cùng nụ cười đáng sợ của thằng ngốc kia khiến hân run bản toàn thân.
Hồi lâu, hân nuốt khan một cái, nhắm mắt: "Xin lỗi."
Toàn thân Vinh Đông run lấy bấy, nên một bụng căm hờn.
Một củ đạp của thằng ngốc!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!