Người phụ nữ trung niên ăn mặc bình thường, trang điểm nhẹ, cũng không quá xinh đẹp, thỉnh thoảng còn cau mày, thân thể hơi run rẩy, giống như đang chịu đựng cơn đau đớn nào đó. Cô ấy đang chuẩn bị mở miệng giới thiệu bệnh tình của mình cho Thiệu Quý Khương, ai ngờ Thiệu Quý Khương lại giơ tay ngăn cản cô ấy nói tiếp.
"Mặc dù trang điểm nhưng vẫn có thể nhìn ra trạng thái tinh thần của cô rất kém, chắc hẳn một tháng gần đây cô chưa từng ngủ ngon một giấc nào." Thiệu Quý Khương đầy nghiêm nghị, nói vô cùng nghiêm túc: "Thông qua quan sát sắc mặt, tất nhiên cô bị chứng khí hư cơ thể suy nhược, cách một lúc người cô sẽ run rẩy, xuất hiện hiện tượng co giật. Tôi muốn hỏi cô, đó là đau từng cơn hay là đau nhói?"
Anh ta vừa dứt lời, một đám người của Hiệp hội Y học cổ truyền đều tỏ vẻ không thể tin được. Con ngươi của ông cháu Vương Trọng Quang và Vương Tấn Lợi càng co rút lại.
"Đây là chuyện không thể nào." Sắc mặt của Mặc Thiên Ngữ thay đổi, giọng nói run rẩy: "Thậm chí anh ta còn không bắt mạch, chỉ dựa vào xem khí đã có thể biết nhiều triệu chứng bệnh như vậy, việc này thật sự không thể tưởng tượng nổi."
Khi đang nói chuyện, bọn họ lặng lẽ nhìn sang Đường Tuấn. Y thuật thần kỳ như vậy, trong thế hệ trẻ tuổi bọn họ cũng chỉ có Đường Tuấn. Điều càng làm cho bọn họ sợ hãi là trước kia Thiệu Quý Khương so đấu với bọn họ hoàn toàn không dùng cách này. Chẳng phải điều đó nghĩa là trước đó Thiệu Quý Khương chưa từng dùng thực lực chân chính.
"Y thuật của tên này sẽ không lợi hại hơn hội trưởng chứ?" Trong lúc nhất thời, rất nhiều người trong Hiệp hội Y học cổ truyền không khỏi thầm nghĩ như vậy.
Đường Tuấn khẽ gật đầu, ra vẻ tán thưởng. Chiêu xem khí này của Thiệu Quý Khương quả thật là cao minh, rõ ràng anh ta đã chìm đắm nghiên cứu trong cảnh giới khí thứ hai của y đạo từ rất lâu.
Lư Thế Giang vuốt râu gật đầu, tên đồ đệ này của ông ta đã vượt qua ông ta ở một số phương diện của Y học cổ truyền.
Người phụ nữ trung niên thất thần một lát, sau đó nói bằng giọng mang theo vài phần đau đớn bị đè nén: "Tôi bị đau nhói. Quả thật giống như thần y nói, cách một lúc sẽ lên cơn, ngủ cũng ngủ không ngon. Trong khoảng thời gian này, tôi chủ yếu dựa vào thuốc ngủ mới có thể tiếp tục chống đỡ."
Cô ấy căng thẳng nhìn sang Thiệu Quý Khương, hỏi: "Vậy thần y, căn bệnh này của tôi có nghiêm trọng không? Nếu như nghiêm trọng thì tôi không khám nữa." Cô ấy ăn mặc cũng không giàu sang, hiển nhiên điều kiện trong nhà không quá tốt, không gánh nổi tiền thuốc men đắt đỏ.
Thiệu Quý Khương cười nói: "Không đâu, chỉ là bệnh nhẹ máu huyết không lưu thông thôi, châm cứu bằng một cây kim là được rồi, không cần tiền."
Một đám bác sĩ Đông y của Hiệp hội Y học cổ truyền không khỏi nhướng mày. Bệnh máu huyết không lưu thông tuy lớn nhỏ, nhìn tình trạng bệnh của người phụ nữ trung niên, rõ ràng không nhẹ như Thiệu Quý Khương nói, thậm chí quá nặng. Giấu diếm người bệnh về tình trạng bệnh của họ có phù hợp với y đức không?