Bây giờ ông ta đã qua tuổi bảy mươi, ông ta đã làm bạn với Y học cổ truyền hơn nửa đời người, ông ta đã từng đọc phần lớn sách cổ liên quan đến Đông y, mặc dù không dám tự nhận là kiến thức uyên bác, nhưng ít ra vấn đề liên quan tới Đông y thì ông ta đều nắm chắc tám chín phần. Còn vấn đề mà Đường Tuấn muốn hỏi, ông ta thấy Đường Tuấn trẻ tuổi như thế, kinh nghiệm học thức lại có thể lợi hại đến mức nào, có thể hỏi được câu hỏi xảo quyệt nào chứ?
"Tôi muốn hỏi thầy Lư, bây giờ vẫn có dân chúng ở rất nhiều quốc gia không tin Y học cổ truyền không cần tới nó, không có nó, bọn họ vẫn có thể sống rất tốt. Thầy Lư có từng nghĩ tới vấn đề này chưa?"
Gương mặt vốn dĩ tự tin ngạo nghễ của Lư Thế Giang lập tức ngẩn ra.
Không phải là ông ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, tất nhiên ông ta biết đáp án, chẳng qua từ tận đáy lòng ông ta không muốn chấp nhận.
"Cậu hỏi vậy là cố tình gây sự, cãi chày cãi cối!" Sắc mặt của Lư Thế Giang có phần khó coi.
Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, nói: "Thật ra chính thầy Lư cũng biết rõ, Tây y có thể phổ biến rộng rãi như thế thì tất nhiên nó có ưu điểm của riêng nó. Tây y càng cởi mở hơn, Đông y lại gìn giữ cái đã có, rất nhiều người dù khi dạy đệ tử đều chọn cách giấu nghề, cho đến khi sắp buông tay mới dạy dỗ. Tôi cũng không nói là Đông y không bằng Tây y, mà là nếu Đông y cứ tiếp tục như vậy nữa thì kết quả không cần tôi nói nhiều."
Đường Tuấn nhìn thẳng vào Lư Thế Giang, nói: "Chắc hẳn cục diện này cũng là điều mà cụ Lư không muốn nhìn thấy."
"Đủ rồi!" Sắc mặt của Lư Thế Giang thay đổi, ông ta quát lớn: "Nhóc nhà họ Đường, lần này tôi đến đây không phải để nghe cậu cãi bướng, tương lai của Y học cổ truyền không phải thứ mà tôi, thậm chí là thứ mà cậu có thể tùy ý nghi ngờ."
Đường Tuấn thở dài, lần đầu tiên chính thức nhận ra sự bướng bỉnh của Lư Thế Giang, anh nói khẽ: "Vậy thầy Lư định làm gì?"
Lư Thế Giang hít sâu một hơi, nói: "Quý Khương!"
"Thưa thầy." Lời nói vừa dứt, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đi ra từ trong mười mấy người sau lưng Lư Thế Giang, anh ta đứng bên cạnh Lư Thế Giang, vẻ mặt cung kính.
Người đàn ông cũng mặc trường bào, phong thái tự nhiên tuấn tú, nhưng cũng cho người ta cảm giác vô cùng chững chạc.
"Cậu là cháu trai của cụ Đường, tôi sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ mà so tài với cậu." Lư Thế Giang chỉ vào người đàn ông, nói: "Đây là đệ tử của tôi, Thiệu Quý Khương, nó đã học hết tinh hoa kiến thức cả đời của tôi. Hai người các cậu hãy so tài với nhau, nếu cậu thắng thì tôi dẫn người rời khỏi đây, ngay cả việc đại biểu giới Y học cổ truyền của nước Việt Nam nghênh chiến tôi cũng không nhắc đến nữa. Nếu nó thắng, vậy Hiệp hội Y học cổ truyền này của cậu cũng không cần phải tồn tại nữa, vị trí nghênh chiến cũng thuộc về tôi."
Đường Tuấn nghe vậy thì lắc đầu, nói: "Cuộc so tài này đối với tôi cũng không quá công bằng. Vị trí này vốn dĩ là của tôi, mặc kệ thắng hay thua cũng không có bất cứ tổn thất nào đối với cụ Lư. Cụ Lư ông làm vậy là định tay không bắt sói à."
"Vậy thầy Lư cho rằng cái gì là Y học cổ truyền?" Đường Tuấn không cười nữa, nghiêm túc hỏi.
"Y học cổ truyền nên thuần túy, tế thế cứu người. Thuật Trung y là kết tinh tâm huyết của vô số tiền bối nước Việt Nam chúng ta, đâu cho phép người khác khinh nhờn." Nói đến y học cổ truyền, trên mặt Lư Thế Giang lập tức lộ ra ánh sáng thần thánh trang nghiêm, giọng điệu càng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Đường Tuấn nhìn vẻ mặt của ông cụ, giống như đã từng quen biết. Anh đã từng thấy vẻ mặt này trên mặt ông nội Đường Hạo của anh không biết bao nhiêu lần. Chính vì có những người cũ đã dâng hiến cả đời cho Y học cổ truyền này, mới khiến nó có thể kéo dài truyền thừa đến nay.
Đường Tuấn nói: "Tôi cũng không phản đối lời của thầy Lư, nhưng tôi có một vấn đề muốn hỏi cụ Lư."
"Hỏi đi. Nể mặt ông nội của anh, tôi sẽ giải đáp cho cậu." Vẻ mặt của Lư Thế Giang ngạo nghễ, nói.