“Đây là thuật Ngự Quỷ của miếu Quỷ La Thần, đầu lâu khô đó là ký hiệu của miếu thần, nghe nói bên trên có mang theo năng lực của ba loại nguyền rủa, chỉ hơi tiếp xúc một tí sẽ khiến người ta suy yếu, trúng độc, chân khí bị hư hỏng! Thì ra Tống Hữu Đức đã chiếm được thứ này trong miếu thần và hoà nó vào chung với kỹ năng bắn của mình!” Sau khi trông thấy đầu lâu khô, Xích Luân như phát điên hô lên.
“Đây, một tên này có thể giết thần!” Xích Luân thoáng bình tĩnh lại, hoang mang nói.
Chẳng có âm thanh gì.
Khi Tống Hữu Đức bắn ra một tên chứa đựng sức mạnh thuật Ngự Quỷ của miếu Quỷ La Thần nước Tuyên, trong không trung tựa như nước chảy, chẳng có âm thanh gì phát ra. Thế nhưng vào lúc mũi tên xẹt qua, một dải mây trắng dài dài hiện lên trên quỹ đạo của tên, đó là ‘ Prandtl-Glauert’, một tên này đã đột phá mọi trở ngại âm thanh!
*Prandtl-Glauert: Hiệu ứng này là khi máy bay bay với vận tốc cao sẽ xuất hiện những đám mây trắng ở mép cánh. Nó xảy chủ yếu khi máy bay đang bay với tốc độ vượt cả tốc độ âm thanh, nhưng đôi lúc nó cũng được hình thành kể cả khi tốc độ chưa đạt đến tốc độ âm thanh.
Đường Tuấn đi từng bước về phía Tống Hữu Đức, khi mũi tên ấy bắn ra, Đường Tuấn đã cảm nhận được một cơn lạnh lẽo tựa băng đang bao trùm lấy cả người, tựa như có kẻ đang nhìn mình chằm chằm, khiến cho anh không có nơi nào để trốn tránh. Cơn chấn động cực lớn từ trên thân mũi tên truyền đến thể hiện khả năng giết chết cả thần hải một cách dễ dàng.
“Một mũi tên không tồi.” Đường Tuấn dừng bước.
“Đương nhiên. Đây là mũi tên mạnh nhất của tôi hiện tại, ngay cả cậu Long cũng không dám đỡ.” Tống Hữu Đức dùng cung tên chống xuống đất, đỡ lấy cơ thể mình, vô cùng hãnh diện nói.
Thế nhưng, ngay sau đó cậu ta đã trông thấy hình ảnh cuối cùng của đời mình.
Chỉ trông thấy trên người Đường Tuấn đột nhiên phát ra khí tức đầy quyền lực và uy nghiêm, tựa như đế vương thượng triều, trăm quan bái lạy. Cả người anh tăng thêm một chút vẻ thần thánh.
Đường Tuấn chỉ giơ hai ngón tay, tốc độ rất chậm nhưng không để lại chút dấu vết nào, tựa như bút thần bắt lấy mũi tên chân khí. Cái đầu lâu ấy rít gào không ra tiếng, lượng sức mạnh muốn mang theo sự nguyền rủa muốn vấy bẩn Đường Tuấn đã bị bầu khí tức ấy cản lại. Bầu khí tức tự như một lá chắn vô hình ngăn cách trời và đất, ngăn cách tiên và người!
Đường Tuấn nhìn vào đầu lâu khô, cười nói: “Thú vị.”
Sau đó bèn cử động cổ tay, mũi tên lại chuyển hướng, trong chốc lát đã đột phá vật cản âm. Ngay sau đó, mũi tên lập tức xuyên thẳng qua ngực Tống Hữu Đức, tim bị vỡ tung ngay tức khắc!
“Thiên, thiên nhân giao cảm. Anh đã đạt đến cảnh giới của cậu Long rồi ư?” Trong mắt Tống Hữu Đức tràn đầy vẻ khó tin, cậu ta cúi đầu nhìn lỗ thủng trên ngực, thậm chí cậu ta còn có thể nhìn thấy cả trái tim bị vỡ nát của mình.
“Đây, đây, Tống Hữu Đức cứ thế mà chết rồi kìa!” Xích Luân và Dương Tuấn ngây ngốc nhìn cảnh tượng ấy, thất thanh lẩm bẩm nói.
Đó chính là kẻ mang danh Phi Vũ, cao thủ trẻ tuổi đứng thứ hai của Nghịch Luân!