Lão lại liếc nhìn Vũ Tuyết Hương và đám người Nghịch Luân, không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: "Đôi cánh của người này đã cứng cáp, Nghịch Luân muốn mượn cậu Long để chỉnh đốn lại giới võ đạo e rằng sẽ thất bại. Nhưng như vậy cũng tốt, hãy để Nghịch Luân đấu với Đạo Thể, tốt nhất là cả hai đều bị thương."
"Không thể nào, tôi đã tiến vào Thần Hải, nội ngoại song tu, có thể nhìn thấy được võ đạo cực hạn, sao có thể thua được." Cổ Sáng tóc tai bù xù, mặt mày rướm máu, trông thật thảm thương. Gã gào lên với Đường Tuấn, vẫn không tin rằng mình đã bị đánh bại thảm hại như vậy.
"Ha ha." Đối với chuyện này, Đường Tuấn cũng lười giải thích mà chỉ cười ha hả.
Cổ Sáng nội ngoại song tu, tích lũy hai mươi năm, thể chất và tinh thần đều cùng nhau bước vào Thần Hải, nhưng làm sao biết được sức chiến đấu của Đường Tuấn. Một khi giới hạn của Đạo Thể bị phá vỡ thì chính là lúc trời cao mặc sức chim bay, biển rộng mặc cho cá nhảy! Hơn nữa anh đã khơi thông nguyên khí biển cả nên thực lực mỗi thời mỗi khắc đều không ngừng tăng lên. Lúc này sức mạnh của anh đã mạnh hơn gấp đôi so với lúc anh rời khỏi Chùa Bái Đính. Trong cú đấm vừa rồi, thậm chí anh còn chưa dùng đến một nửa sức mạnh của mình. Nếu dùng hết sức lực để ra tay thì e rằng Cổ Sáng sẽ bị nổ tung khiến thịt nát xương tan, chết thê thảm.
Cộp.
Đường Tuấn tiến lên một bước, trong mắt hiện lên sát ý.
Phật còn phải tức giận, huống chi là anh.
Cổ Sáng cứ năm lần bảy lượt khiêu khích đã khiến Đường Tuấn tức giận. Bây giờ vừa đúng lúc dùng máu của gã để thị uy mọi người, để mọi người biết rằng Đạo Thể không thể bị làm nhục, lại càng không thể đụng vào bạn của anh.
Cổ Sáng giật mình, rồi chợt ớn lạnh, môi run run, không nói nên lời. Vị cao thủ võ đạo đến từ nước ngoài này vốn dĩ còn hăm hở tuyên bố muốn giết Đạo Thể khiêu chiến nước Việt Nam, hoàn thành việc làm vĩ đại trước nay chưa từng có. Nhưng giờ khắc này, gã đã cảm nhận rõ ràng nguy cơ tử vong.
Soạt.
Từ Vũ và Vũ Quân đứng chặn trước mặt Đường Tuấn, toàn thân họ nổi lên một tinh thần chiến đấu như làn sóng dữ. Hai người bọn họ nhìn Đường Tuấn với vẻ cảnh giác mạnh mẽ và phảng phất ý định giết chóc.
Đường Tuấn đã phô ra thực lực quá mạnh, giống như một lưỡi dao sắc bén treo trên đầu các thế gia võ đạo. Chỉ cần anh còn sống, rất nhiều thế gia võ đạo sẽ không thể ngóc đầu lên được và càng bị người ta đè đầu cưỡi cổ, đây là điều mà họ không thể tha thứ được.
"Mấy người muốn cản tôi sao?’
Đường Tuấn dừng lại, nhìn hai người rồi thản nhiên hỏi: "Tại sao nhà họ Từ và nhà họ Vũ lại ra mặt cho ông ta?"
Từ Vũ và Vũ Quân đều sởn cả gai óc, nếu không phải dựa vào nhau thì lúc này bọn họ cũng không dám đứng ra.
"Tuy rằng Cổ Sáng đã sai nhưng dù sao ông ta cũng là thế hệ trước của giới võ đạo, cậu đã khiến ông ta bị trọng thương, như vậy là đủ rồi." Từ Vũ nghiêm nghị nói: "Hãy nể mặt nhà họ Từ và nhà họ Vũ mà tha cho ông ta đi."
"Làm người phải có lòng khoan dung độ lượng. Thiết nghĩ Cổ Sáng trải qua sự việc lần này sẽ tỏ lòng cảm kích với cậu. Đạo Thể là độc nhất vô nhị, càng nên để cho người đời thấy được lòng khoan dung độ lượng của cậu mới phải." Vũ Quân vuốt râu khẽ than thở.
Lời nói của bọn họ có sự chân thành khẩn thiết khiến cho người ta cảm thấy giống như họ và Cổ Sáng không hề đối đầu vậy.