Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

 "Đại hội võ thuật tổ chức bao nhiêu năm qua, Nghịch Luân chưa bao giờ can thiệp vào, tại sao lần này các cô lại nhúng tay vào?" Hai người họ đều là người bình thường, sau khi trò chuyện hồi tưởng một lúc thì Vũ Tuyết Hương hỏi thẳng.  

 

Thanh Liên làm vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Trong hai năm qua giới võ lâm xảy ra rất nhiều chuyện. Nhà họ Đằng của dân tộc Mèo sát hại võ giả, Đạo thể bỗng nhiên xuất hiện, Lôi Pháp từ trên trời giáng xuống núi Yên Tử. Võ giả liên tiếp thi triển sức mạnh siêu phàm trước mặt người thường gây ra rất nhiều tranh luận và nguy hại đến an toàn xã hội. Đây là những điều Nghịch Luân không cho phép."  

 

Vũ Tuyết Hương nở nụ cười nhạt, nói: "Xem ra hôm nay tôi và cô không thể ôn lại chuyện cũ được rồi."  

 

Thanh Liên lắc đầu, nói: "Chuyện giữa tôi và cô là chuyện riêng tư."  

 

Vũ Tuyết Hương nghe thấy vậy, vẻ mặt dần trở nên lạnh lẽo và nói: "Cho nên hôm nay cô đến đây là định làm gì? Thay mặt Nghịch Luân đến cảnh cáo nhà họ Võ tôi sao?"  

 

Thanh Liên gật đầu, nói: "Đúng vậy, chúng tôi hy vọng nhà họ Vũ các cô có thể biết điều một chút."  

 

"Chúng tôi?" Trên gương mặt Vũ Tuyết Hương bỗng nhiên nở nụ cười mỉa mai, nói: "Các cô đại diện cho cậu Long hay là cho Nghịch Luân?"  

 

Cô ả vừa dứt lời, biểu cảm của Thanh Liên trở nên lạnh lùng và chân khí bùng lên, bầu không khí hơi chấn động. Khuông Ý Thiên bị ép đến nỗi lùi về sau vài bước, vẻ mặt ngơ ngác.  

 

"Sau này cậu Long sẽ nắm giữ Nghịch Luân, lời nói của anh ấy đại diện cho Nghịch Luân." Thanh Liên nhìn Vũ Tuyết Hương với vẻ thù địch, cuối cùng kiềm chế khí tức lại và lạnh nhạt nói.  

 

Gương mặt Vũ Tuyết Hương làm vẻ mặt "tôi biết rồi", khẽ cười nói: "Tôi nghe nói cậu Long là con át chủ bài của Nghịch Luân từ lâu, xem ra là thật."  

 

Thanh Liên hạ giọng nói: "Đủ rồi, cậu Long chiến đấu ở nước ngoài, bảo vệ biên giới. Không biết đã ngăn cản được bao nhiêu võ giả và thuật sĩ siêu phàm ở các nước muốn gây bất lợi cho nước Việt Nam, anh ấy có công lao to lớn với đất nước như vậy, cô có thể bàn luận được sao?"  

 

Nếu như đổi lại là người khác chắc chắn sẽ rùng mình sợ hãi khi đối mặt với Thanh Liên vào lúc này, nhưng dường như Vũ Tuyết Hương chưa nhận thấy. Cô ả khuấy đều cốc cà phê trên bàn, khẽ uống một ngụm, động tác tao nhã mê người. Cô ả cười nói: "Có thể nói cậu Long là người vô cùng tài năng, là người đứng đầu trong đám người chúng ta vào năm đó. Bao nhiêu năm trôi qua, không biết còn có Thần Hải khác không? Không biết anh ta so với Đạo thể như thế nào?"  

 

Đôi mắt Thanh Liên hơi co lại, nói: "Từ khi cậu Long xuất đạo đến nay đã trải qua hàng trăm trận chiến, gặp chiến tất thắng chưa thất bại lần nào, sao có thể so sánh với Đạo thể hèn mọn đó. Cho dù Đạo thể thật sự nhập vào Thần Hải thì cũng không phải là đối thủ của cậu Long." 

Vũ Tuyết Hương không hề kinh ngạc gì.  

 

Năm đó đám người bọn họ được lựa chọn vào một tổ chức thần bí nào đó, tham gia cuộc huấn luyện đánh thức thiên phú. Hầu như mỗi người trong số họ đều có thể chất đặc biệt, giống như bản thân cô ả có sự hoà hợp với thuỷ nguyên khí bẩm sinh, Thanh Liên thì lại gần với mộc nguyên khí. Trong đó có nhiều nhân tài, cho dù cơ thể cấp Thanh Loan giống như Cơ Thục Quyên cũng có đến mấy người. Trong hoàn cảnh đâu đâu cũng là thiên tài, cậu Long là người đánh thức thiên phú sớm nhất, hơn nữa lại còn đánh thức song thiên phú và mỗi loại thiên phú đều vô cùng mạnh. Khi đó cậu Long đã làm kinh động đến tầng lớp cấp cao trong tổ chức bí mật, mà cậu Long cũng được đặc cách thu nạp vào Nghịch Luân.  

 

Sau này Vũ Tuyết Hương quay về nhà họ Vũ, nhưng vẫn có thể nghe ngóng được tin tức của cậu Long từ các con đường thần bí.  

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!