Lời vừa dứt, đám người chùa Bái Đính đồng loạt biến sắc.
Ánh mắt Luân Châu chợt lóe, không biết đang suy nghĩ tới cái gì.
Trong lòng mấy người Phù Hưng đều lo sợ bất an, với thực lực của Vu Môn, đừng nói bây giờ thực lực chùa Bái Đính đã tổn thất nặng, có là lúc thịnh nhất cũng không chống cự nổi trước Vu Môn.
“Trụ trì sư huynh, mặc dù Thác Huy Hoàng nói chuyện cuồng vọng nhưng lại rất có lý. Trời đất sắp chuyển vời, chùa Bái Đính nay đã bị tổn thương nặng, không bằng chúng ta cứ về dưới trướng Vu Môn, có lẽ còn tìm được chút hy vọng sống.”
“Đúng đấy. Vu Môn được truyền thừa lâu đời, lần này chắc hẳn có chuẩn bị mà đến, Đạo Thể chắc chắn phải chết, chùa Bái Đính chúng ta cần gì phải chôn cùng với cậu ta kia chứ.”
Mấy đại sự thủ tọa các viện chùa Bái Đính lần lượt lên tiếng khuyên nhủ, chỉ có mỗi Phù Hưng ngậm miệng không nói.
“Câm miệng. Năm xưa Vu Môn đồ sát biết bao nhiêu mạng người chùa Bái Đính ta và giới võ thuật, thủ đoạn tàn nhẫn cỡ nào. Chùa Bái Đính chúng ta sao có thể giúp bọn họ phát triển được.” Pháp Âm thấy mấy người này càng nói càng quá quắt, vội quát to chặn miệng.
Pháp Âm nổi giận, đám người chùa Bái Đính đành phải tạm thời im lặng, nhưng hạt giống này đã gieo xuống trong lòng bọn họ. Chuyện nghìn năm trước Vu Môn đã làm đúng là đáng người người oán trách, nhưng có liên quan gì đến bọn họ kia chứ. Tại sao bọn họ lại vì chính nghĩa từ nghìn đời trước mà bỏ qua cơ hội sống của chính mình.
Pháp Âm thấy thế chỉ có thể thầm than thở.
Thác Huy Hoàng nghe thấy cuộc nói chuyện của đám người chùa Bái Đính, khóe miệng không nhịn được nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.
“Đường Tuấn, xem như cậu thật sự sắp đột phá được thì hôm nay cũng phải chết ở đây.” Thác Huy Hoàng đứng ngạo nghễ, nói: “Năm xưa sau khi diệt trừ Thánh Thủ Tông mấy người, Vu Môn bọn ta nhờ đó mà có được không ít thứ tốt. Bây giờ vừa lúc để cậu được mở mang tầm mắt.”
Trong lúc nói chuyện, Thác Huy Hoàng lấy ra hai lá bùa màu vàng từ trong tay áo rộng thùng thình, trên lá bùa vẽ rất nhiều phù văn, trông hơi giống với lá bùa ngoài quầy hàng xem bói trên phố. Nhưng trên hai tấm bùa Thác Huy Hoàng lấy ra lại có Chân Khí dao động.
“Tôn Thành, Hư Thanh Nhã, hộ pháp cho tôi! Chờ sau khi tóm được Đạo Thể, Vu Môn bọn ta khắc ghi công đầu của hai người!” Chân Khí Thác Huy Hoàng tuôn ra ồ ạt như thủy triều rót vào hai lá bùa trong tay.
Tôn Thành và Hư Thanh Nhã gật đầu, chặn lại trước người Thác Huy Hoàng.
Đường Tuấn nhìn lá bùa trong tay Thác Huy Hoàng, thất sắc, nói: “Thuật Chúc Do!”
Lá bùa trong tay Thác Huy Hoàng cực kỳ giống với thuật Chúc Do đã thất truyền của Y học cổ truyền.
Trên mặt Thác Huy Hoàng lộ vẻ giễu cợt, nói: “Không sai. Năm xưa đám lão già Thánh Thủ Tông đúng là khá bản lĩnh, có thể khiến thuật Chúc Do phát triển đến đỉnh cao, tạo thành trở ngại rất lớn với Vu Môn bọn tôi. Sau khi Thánh Thủ Tông bị diệt môn, thuật Chúc Do này rơi vào trong tay Vu Môn bọn tôi. Đám lão già kia đúng là quá ngu, thuật Chúc Do mạnh như thế lại bị bọn họ dùng để hành y cứu người.”