"Im miệng! Tôi không quan tâm anh là ai, hôm nay đều phải chết." Hai mắt Luân Châu đỏ ngầu, dường như giận dữ đến mức phun ra lửa.
Tăng phục tung bay vù vù vang dội, giống như thiết phục. Một chân dẫm xuống sàn nhà lát đá xanh, cơ thể nhanh như điện bắn lao về phía Đường Tuấn, đánh một chưởng về phía đầu Đường Tuấn.
"Một Đạo Thể giả chỉ có thế thôi." Đường Tuấn lắc đầu, cũng đánh ra một chưởng.
Tay hai người vừa mới chạm nhau, cánh tay áo tăng phục của Luân Châu bị nổ thành từng mảnh. Cùng một tiếng sấm trầm thấp, cả người văng ra ngoài, khóe miệng rỉ máu.
Luân Châu miễn cưỡng đứng vững trên đất, sắc mặt hơi tái nhợt, khuôn mặt lộ vẻ khiếp sợ. Lúc mới vừa rồi giao thủ với Đường Tuấn, anh ta có cảm giác cảnh giới của đối phương giống với mình. Luân Châu luôn tự nhiên cảnh giới của mình vô địch, coi thường đám người Mục Phương, Trương Tĩnh Hòa, nhưng bây giờ bị một chưởng người này đánh bại. Người cao ngạo như anh ta sao có thể tiếp nhận kết quả này.
"Anh kém xa Hàn Nhật Long." Đường Tuấn nói. Những lời này càng khiến Luân Châu cảm thấy rất chói tai.
Rào rào rào rào rào rào!
Vào lúc này cửa lớn của Tĩnh Thiền viện đồng thời mở ra, ba thân ảnh từ trong sân Tĩnh Thiền viện chạy vào, chắn trước người Luân Châu.
Chính là ba người Pháp Âm, Vô Thành và Vô Long.
Qua năm ngày nghỉ ngơi dưỡng thương, vết thương của ba người đã đỡ một chút, nhưng khí tức vẫn yếu ớt.
Cánh tay của Pháp Âm quấn vải rất dày, cái tay còn lại cầm một cây thiền trượng. Vô Thành và Vô Long lại thê thảm, tinh thần của bọn họ bị tổn thương nghiêm trọng, cơ hồ cảnh giới Thần Hải bị hạ thấp, vốn dĩ không phải trong vài ngày đã khỏi được.
Pháp Âm cau mày, mặt đầy cảnh giác nhìn Đường Tuấn, có chút không dám tin nói: "Đường Tuấn?"
Đường Tuấn cười nhạt nói: " Không ngờ có năm ngày không gặp, đại sư Pháp Âm đã không nhận ra tôi."
Giọng nói vang lên, mặt Vô Thành và Vô Long liền biến sắc, như gặp được quỷ. Thiền trượng trong tay Pháp Âm phát ra âm thanh đinh đinh rất trong trẻo, như sắp có nguy hiểm.
Vô Long run giọng nói: "Cậu làm sao có thể thoát ra khỏi phát quang đại trận?"
Đường Tuấn nhún vai, dường như xem thường việc trả lời cô hỏi này.
Câu hỏi của Pháp Âm lại thẳng thừng hơn: "Cậu sao vẫn chưa chết!"
Giọng nói chứa đựng oán khí cực lớn.
Đường Tuấn cười nói: "Sắp rồi."
Vô Thành nhìn về phía mái tóc xám của Đường Tuấn, và làn da như vỏ cây, bỗng nhiên bật cười vui vẻ nói: "Xem ra phật quang đại trận tiêu hao phần lớn sinh mạng của cậu. Quả thật cậu cách cái chết không còn xa."